Chương 2
Trong khách sạn.
Phó Tùng Văn đã thay bộ đồng phục phục vụ, chỉ mặc một chiếc hoodie đen mỏng.
Nhìn chẳng khác gì một sinh viên mới ra trường.
Tôi ngồi trên sofa, khoanh tay đánh giá anh ta, không giấu nổi khát vọng trong mắt:
“Cởi.”
Phó Tùng Văn không nhúc nhích, đôi mắt dưới mũ hoodie vẫn cúi xuống ngoan cố.
Một vẻ mặt chính trực kiểu “phú quý không thể dụ dỗ”.
Không sao.
Tôi có cách.
“Cởi một món, mười triệu.”
Vừa dứt lời, đôi tay cứng đầu kia đã đặt lên cổ áo, dứt khoát cởi đồ.
Vẫn thẳng thắn như lúc từ chối tôi năm xưa.
Tôi nhếch môi, bắt đầu ra lệnh.
“Hôn tôi, mười triệu.”
“Chỗ này cũng phải hôn, mười triệu.”
“Nói anh thích tôi.”
Phó Tùng Văn ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ:
“Câu đó giá khác.”
Tôi giơ hai ngón tay:
“Hai mươi triệu.”
“Tôi thích em.”
Khi nói câu ấy, ánh mắt của Phó Tùng Văn giống hệt một chú cún nhỏ đang nhìn chủ.
Tôi nhìn đôi mắt đầy nghiêm túc ấy, ngẩn người trong chốc lát.
Diễn như thật.
Có lẽ… đó chính là sức mạnh của đồng tiền.
…
Một đêm triền miên.
Tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Trợ lý gọi bảy tám cuộc điện thoại.
Tôi lách người ra khỏi vòng tay hắn, thay đồ xong đứng bên giường cầm điện thoại.
Phó Tùng Văn nửa người vùi trong chăn lộn xộn.
Nhìn khá quyến rũ.
Nhưng công ty có việc, tôi thật sự không có thời gian…
Tôi bấm vài cái trên điện thoại, rồi viết số liên lạc của trợ lý lên giấy, đặt bên gối:
“Đây là trợ lý của tôi. Cộng cả tối qua là 230 triệu, cô ấy sẽ chuyển cho anh.”
Phó Tùng Văn ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm…”
“Gửi địa chỉ nhà anh cho tôi luôn.”
Thấy hắn cau mày, tôi liếc qua:
“Sao?”
“Giờ anh không có việc làm, nhà tôi thì bất tiện. Tôi đến nhà anh.”
Phó Tùng Văn đỏ mặt, suy nghĩ vài giây, rồi khẽ gật đầu:
“Biết rồi.”