Chương 6
Tối hôm sau, sau khi chốt được một dự án mới, tôi mời cả phòng đi ăn mừng.
Mãi đến cuối bữa mới biết Thẩm Diễn cũng đang ăn ở gần đó.
Nhà hắn ở gần, nên tôi đi nhờ xe hắn về luôn.
Hắn giúp tôi xách túi lên đến tận cửa nhà, vừa đi vừa khoác đồ lên vai lười biếng như thường lệ.
Thẩm Diễn đi sau lưng tôi, lười nhác nheo mắt:
“Tiểu thư, lại uống không ăn nữa đúng không?”
Tôi quay lại liếc hắn một cái:
“Ở nhà có người nấu cơm rồi, về ăn.”
“Nan Nan đến à?”
(Nan Nan là bạn thân tôi.)
“Không.”
“Vậy là cô trợ lý nhỏ?”
“Cũng không.”
“Bố mẹ đến hả?”
“Đừng đoán nữa.” – đến cửa, tôi giơ tay định lấy lại túi.
Hắn lại giơ tay giấu túi ra xa, lần đầu nghiêm túc hơn chút:
“Vậy nhà em còn ai?”
Tôi cười giả lả, nheo mắt:
“Anh không biết đâu.”
Chuyện tôi với Phó Tùng Văn, càng ít người biết càng tốt.
Đặc biệt là không thể để cái loa phát thanh như Thẩm Diễn biết.
“Em giới thiệu thì anh biết thôi mà?”
Tôi thở dài bất lực.
Vừa định đuổi hắn về, thì cửa đột nhiên mở.
Phó Tùng Văn đứng ở cửa, tay còn giữ chốt cửa, hé ra một khe vừa đủ một người.
Gương mặt đẹp như tượng, nhưng sắc mặt lại hơi âm trầm.
Tôi chưa kịp nói gì, Thẩm Diễn đã lên tiếng:
“Ồ, thì ra là người quen. Thấy chưa, tôi quen mà.”
Hắn quay sang tôi, bật cười:
“Giám đốc Trúc giấu trai trong nhà cơ à?”
Phó Tùng Văn cũng nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại:
“Sao anh ta lại ở đây?”
“Tình cờ tiện đường, anh ấy đưa tôi về.” – tôi nói.
Thẩm Diễn hừ lạnh:
“Câu này phải tôi hỏi anh mới đúng chứ?”
Tôi nhìn cả hai, đầu bắt đầu đau.
Hồi cấp ba, hai người này đã chẳng ưa gì nhau.
Lúc tôi bị Phó Tùng Văn từ chối, còn bị Thẩm Diễn kéo vào cái group “Đuổi Phó Tùng Văn khỏi Trái Đất”.
Tới giờ vẫn chưa giải tán.
“Thôi, để hôm khác nói. Anh về đi.” – tôi giục.
“Anh chưa ăn tối, đang đói.” – vừa dứt lời, hắn đã tự tiện bước vào.
Tôi sắp nổi giận thì Phó Tùng Văn dịu dàng xoa đầu tôi:
“Không sao, để anh ta ăn đi.”
Anh ta còn khẽ nói:
“Anh không muốn em khó xử.”
Tôi im lặng, nhưng lòng lại hơi nghiêng về phía hắn.
Năm tháng trôi qua, tính cách Phó Tùng Văn dường như mềm mại hơn nhiều.
Sao có thể là người máu lạnh trong ảnh được chứ?
Tôi đóng cửa lại, liếc mắt tán thưởng:
“Biết điều đấy.”
Thẩm Diễn ngồi vào bàn, ăn được vài miếng liền chau mày:
“Nấu kiểu gì vậy, ăn được à?”
Phó Tùng Văn mặt không cảm xúc nhìn hắn, rồi dời mắt:
“Cái đó là đồ gọi ngoài. Chỉ có hai món trước mặt Diễm là tôi nấu.”
Mặt Thẩm Diễn đen lại.
Tôi bật cười thành tiếng.
Lại nghe hắn hỏi tiếp:
“Anh còn gọi cô ấy là Diễm Diễm à? Hai người là gì của nhau?”
“Tôi thích cô ấy.”
“Anh ấy thích tôi.”
Hai chúng tôi đồng thanh trả lời.
Tôi nói thế cũng không phải thật lòng.
Chắc hắn cũng vậy.
Nhưng đúng là ăn ý.
Thẩm Diễn nghe xong liền đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng:
“Phó Tùng Văn, anh tốt nhất nên nhớ lời mình từng hứa với tôi.”
Tôi ngẩng đầu, tò mò.
Nhưng thấy Phó Tùng Văn không nói gì, tôi cũng không tiện hỏi thêm.