Chương 7
Thẩm Diễn rời đi sớm.
Khi Nan Nan nhắn tin cho tôi, Phó Tùng Văn đang tắm.
Một loạt ảnh bất ngờ xuất hiện trong khung chat.
“Đây, xem đi.”
Tôi mở từng tấm.
Trong ảnh là Phó Tùng Văn ở nhiều góc độ khác nhau, nhưng điểm chung là ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy sát khí.
Tôi nuốt nước bọt, chăm chú nhìn.
Rồi gõ hỏi:
“Chắc chứ?”
“Chắc mà. Bạn tao từng tiếp xúc với hắn, ảnh này chụp lén đấy. Không giả được đâu.”
Tôi vẫn không cam tâm:
“Vậy tại sao lại có tin hắn phá sản?”
“Đúng là phá sản, nhưng chỉ là cái công ty hắn chơi cho vui ở A quốc thôi. Tài sản hắn phủ khắp toàn quốc, chuyện nhỏ.”
“Sao tao không biết?”
“Tao cũng mới biết. Bên ngành không ai gọi hắn là Phó Tùng Văn, mà gọi là Phó Kim.”
Tôi lập tức thấy khó thở.
Phó Kim?
Tôi từng làm việc với công ty của hắn ở Y quốc.
Tác phong quyết đoán, thủ đoạn lão luyện.
Tôi còn tưởng là một ông chú sáu bảy mươi tuổi.
Không ngờ…
Nan Nan lại nhắn:
“Mấy anh em của hắn cũng đến A quốc rồi. Mới mấy hôm trước.”
Mấy hôm trước?
Tôi nhớ lại cảnh hắn bị đám người vây dưới lầu.
Hóa ra không phải đòi nợ.
Mà là người của hắn.
Phó Tùng Văn đã lừa tôi suốt.
“Tìm giúp tao lịch trình gần đây của hắn.”
Gửi xong, tôi nắm chặt điện thoại, đờ đẫn nhìn về phía giường.
Không hay biết Phó Tùng Văn vừa tắm xong đang đứng sau lưng.
“Em đang làm gì vậy?”
Anh ta cầm khăn trắng, tóc còn ướt, nước chảy dọc theo cổ xuống phần cơ bụng săn chắc.
Tôi hoàn hồn, tắt màn hình, ngẩng đầu đã lấy lại bình tĩnh.
Trong lòng vẫn có cục tức nghẹn lại.
Tôi cười:
“Đang nghĩ về anh.”
Ánh mắt Phó Tùng Văn lập tức sâu thêm vài phần.
Nhưng tôi vốn quen miệng, những lời thế này chưa bao giờ kiêng kỵ.
Điện thoại lại rung.
Chắc là Nan Nan.
Lợi dụng lúc hắn đang lau tóc, tôi lén mở ra xem.
“Nói là tiệc rượu, nhưng thật ra là lễ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn Diệp thị. Nghe nói năm xưa Diệp gia từng giúp hắn lúc sa cơ.”
Đính hôn?
Trước thì lừa tôi, sau thì đi đính hôn với người khác?
Tôi gập điện thoại lại, nhìn chăm chú vào lồng ngực trắng nõn của hắn.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã ôm lấy cổ hắn, hôn mạnh lên môi.
Phó Tùng Văn khẽ hít một hơi, cổ hơi ngửa ra, giọng khàn khàn:
“Chỗ này không được hôn.”
“Sao vậy?”
Vừa hỏi, tôi vừa định cúi xuống, hắn đã giữ lấy tay tôi.
Hơi thở dồn dập hơn, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh:
“Hôm nay không được.”
Thấy vết hồng nhạt trên cổ hắn, tôi đành tạm tha.