Cưng Chiều Nam Thần Giá 100 Triệu

Chương 9

Chương 9
Tôi không hiểu rõ câu “tôi có không ít” của anh ta là ý gì.
Nhưng tôi thì có rất nhiều việc.
Dù bận, tôi vẫn tranh thủ dọn dẹp, đem toàn bộ đồ đạc của Phó Tùng Văn ném ra ngoài.
Chỉ để lại một câu:
“Hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Phó Tùng Văn cũng chẳng tức giận, chỉ cúi người nhặt đồ, không nói lời nào.
Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại anh ta.
Nói không có cảm xúc là nói dối.
Nhưng tôi không muốn bước về phía anh nữa.
Nửa đêm.
Group lớp cấp ba bỗng sôi nổi trở lại.
Vài người thích hóng chuyện bắt đầu lên tiếng:
“Có ai không? Năm nay kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp, tụ tập đi chứ?”
“Được đấy, ai đi nào?”
“Gì mà ai, tất cả đều phải đi chứ!”
“Nam thần cấp ba có đi không?”
“Phó Tùng Văn á? Năm đó giỏi toán như thế, giờ chắc hói rồi quá?”
“Mà cậu ấy đâu có trong group, chắc không đến được đâu, tiếc ghê!”
Tin nhắn nhảy liên tục.
Đến khi thấy tên Phó Tùng Văn, tôi mới sững người.
Đã hai tháng rồi không gặp anh ta.
Đúng lúc đó, Nan Nan gọi đến.
Tôi vừa bắt máy đã nghe cô ấy nói:
“Này, đi họp lớp đi, cho vui.”
“Bận việc.” – tôi đáp.
“Trời đất, chị ơi, chị hai điểm một đường suốt hai tháng rồi đấy.”
Cô nói đúng.
Nhưng…
“Đi cho khuây khoả, coi như đi với tôi.”
Cô năn nỉ mãi, tôi mới đồng ý.
Vừa dứt cuộc gọi, một tin nhắn chưa đọc hiện lên.
Là của Phó Tùng Văn.
Chỉ có ba chữ:
“Xin lỗi em.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất