Chương 10
Hôm họp lớp, Thẩm Diễn đến đón chúng tôi.
Dù nói là ai cũng đến, nhưng tuổi này rồi, người thì bận đi làm, người thì bận chăm con.
Cuối cùng chỉ có hơn chục người xuất hiện.
Mọi người ngồi lại uống rượu.
Vừa nói tới chuyện thời cấp ba, tiếng cười đã không dứt.
“Tiếc thật, Phó Tùng Văn không tới. Hồi đó bao nhiêu cô theo đuổi, giờ không biết thế nào rồi.”
Tôi chỉ cười, không nói gì.
“Ê, Trúc Diễm hồi xưa có phải từng tỏ tình với Phó Tùng Văn không?”
Một người khác tiếp lời: “Đúng rồi đó! Diễm à, hồi đó không chọn ai lại đi chọn mỗi Phó Tùng Văn?”
“Lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” – tôi đáp nhẹ.
Mấy nhân vật hot trong trường, tụ tập sau nhiều năm là không thể không bị nhắc tới.
Tôi vừa nói xong, Thẩm Diễn đã chen vào: “Thì sao chứ? Ai mà thích kiểu người như Phó Tùng Văn?”
Nan Nan gật gù theo: “Chuẩn!”
“Thôi, không cãi nữa, biết đâu giờ người ta kết hôn rồi, không biết ai thu phục được đóa hoa lạnh lùng ấy!”
Anh ta vừa nói xong, điện thoại tôi lại rung lên.
Nhìn xuống — lại là Phó Tùng Văn nhắn:
“Xuống dưới đi.”
Quá phiền.
Tôi đâu có ở nhà, xuống cái gì mà xuống?
Anh ta lại nhắn tiếp:
“Vậy tôi lên.”
Tôi bất chợt nhớ ra — hai tháng trước lúc đuổi anh ta đi, tôi có thay mật mã cửa.
Nan Nan còn bảo không cần thiết.
Giờ mới thấy: may thật sự.
Tôi không trả lời, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Tiếp tục uống.
Lại có người đùa: “Đừng đùa nha, Phó Tùng Văn kiểu đó chắc cả đời không cưới ai đâu, đến rượu mừng cũng không chắc có dịp uống…”
Câu đó chưa dứt, cửa phòng bao bỗng bật mở.
Mọi người quay lại nhìn.
“Phó… Phó Tùng Văn?”
Nghe thấy tên, tôi cũng ngẩng đầu.
Đôi mắt sâu thẳm kia ánh lên mỏi mệt, vừa vào đã nhìn chằm chằm tôi.
Bên ngoài lạnh, má anh ấy ửng đỏ — chắc đã đứng đợi rất lâu.
“Uống được hay không, còn phải xem cô ấy có tha thứ cho tôi không.”
Mọi ánh mắt trong phòng liền đổ dồn về phía tôi.
Hóa ra, cái “lên” trong tin nhắn… là vào tận đây.
“Gì vậy trời? Hồi đó không phải Trúc Diễm theo đuổi Phó Tùng Văn sao?”
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không hiểu sao?”
Mọi người bắt đầu xì xầm.
Tôi siết chặt ly, không biết phải nói gì.
Nhìn sang — Thẩm Diễn đã gục một bên.
Nan Nan còn tỉnh, dựa vào vai tôi nói nhỏ:
“Thôi mà! Bao năm rồi, tha cho người ta đi.”
Cả phòng cũng bắt đầu phụ họa.
“Tôi…”
“Nhà hàng này của tôi, mọi người cứ uống thoải mái. Còn cô ấy… tôi xin phép đưa về trước.”
Phó Tùng Văn cắt ngang.
Tôi vừa ngẩng đầu, anh ấy đã bước đến.
Càng gần, tim tôi đập càng nhanh.
“Có thể… cho tôi một cơ hội nữa không?”