Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 26

Chương 26
Dưới cái nhìn càng lúc càng ảm đạm của Văn Tinh Diệu, vai Đường Nghênh run run, cố nhịn cười.
"Được rồi, nói vào chuyện chính đi." Văn Tinh Diệu dẫn dắt câu chuyện quay lại chủ đề nghiêm túc, "Khoảng thời gian tôi không có mặt, bên phía quân bộ có ổn không?"
Nét mặt Đường Nghênh cũng nghiêm túc lại, báo cáo: "Bên quân bộ mọi việc đều ổn cả, trừ việc ngài xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hôm đó, dẫn đến một đợt khủng hoảng ngắn ra, thì những người biết chuyện đều bị yêu cầu giữ bí mật, các binh sĩ bên dưới đều không biết tình huống của ngài. Hơn nữa, trước đó ngài nói để 300 binh sĩ tiến vào trò chơi, tôi cũng đã nhanh chóng sắp xếp xong, bây giờ bọn họ đều rất thích trò chơi này, phương diện này có được nhắc đến trong báo cáo bọn họ nộp lên."
Nói xong tin tốt, nên nhắc đến cả tin xấu nữa: "Tuần gần đây nhất, lại có hơn 200 binh sĩ xuất hiện triệu chứng đứt gãy gien, hiện giờ đang tích cực phối hợp trị liệu, đảm bảo thời gian chơi game mỗi ngày. Nhưng căn cứ theo quan sát của bệnh viện quân y, hiệu quả của phương pháp chơi trò chơi để kéo chậm diễn tiến chứng đứt gãy gien ngày càng giảm bớt. Tình hình của những người mắc chứng bệnh này trong trung tâm Đế quốc cũng ngày càng nghiêm trọng..."
Tin tức này khiến tâm trạng của Văn Tinh Diệu cũng trầm xuống. Chứng đứt gãy gien này là một kẻ địch lớn của Đế quốc, không biết tại sao nó xảy ra, cũng không có cách chữa trị dứt điểm, chỉ có thể dựa vào ý chính mạnh mẽ của bản thân người bệnh để chống lại, mãi đến khi tìm được cách giải quyết dứt điểm căn bệnh này.
Nó không phải vật thể sống, nhưng so với trùng tộc còn kinh khủng hơn, độc ác hơn gấp trăm lần. Cứ mãi thế này, sự sợ hãi đối với chứng đứt gãy gien sẽ ăn sâu vào tiềm thức của người dân Đế quốc.
Cục diện như thế là điều mà không ai muốn nhìn thấy.
Mày kiếm sắc bén hơi nhăn lại, con người màu vàng sậm ảm đạm lộ ra một tia chán ghét, khuôn mặt bình thường và Văn Tinh Diệu đang mang lúc này, nhìn sang lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
Trầm mặc một lúc, hắn thở ra một hơi, nói với Đường Nghênh: "Chuyện này để phía Viện nghiên cứu Đế quốc tiếp tục nghiên cứu, bên chúng ta... Trước hết để ý tình trạng của 300 người đang chơi Vùng đất điền viên trước, khoảng cuối tháng thì để bọn họ làm kiểm tra toàn diện một lần, lúc đó không cần biết phát hiện ra cái gì, cũng phải nhanh chóng báo lại cho tôi."
Văn Tinh Diệu nghĩ thầm, nếu đúng như hắn dự đoán, trò chơi mà Bạch Lê thiết kế này có thể làm giảm bớt các triệu chứng của chứng đứt gãy gien, thậm chí còn có công hiệu tốt hơn nhưng game đứng đầu trong bảng xếp hạng trò chơi giả lập. Vậy đến lúc đó, hắn không thể không nhờ đối phương giúp đỡ, nhờ cậu, nếu sau này mở thêm tiêu chuẩn người chơi, liệu có thể ưu tiên một phần cho bên quân đội không?
Đương nhiên, lúc ấy, hắn cũng không thể giấu giếm thân phận thực sự của mình với đối phương nữa. Ở chung với Bạch Lê mấy ngày, hắn tin, lấy nhân phẩm của Bạch Lê, cậu sẽ không đi rêu rao thân phận của hắn với những người khác.
Đường Nghênh hồ hởi: "Thượng... [Yêu Tinh], ý của cậu là, trò chơi này..."
Trong câu nói dở dang của anh ta tràn đầy mong đợi.
Văn Tinh Diệu không quá khẳng định: "Còn chưa chắc chắn lắm, đây tạm thời mới chỉ là suy đoán mà thôi." Nhưng hắn cho là, cho dù suy đoán của mình không chính xác trăm phần trăm, thì cũng không sai nhiều lắm.
Dù sao, hắn cũng đã tự mình chơi thử, cũng thấy rất thích thú, thay đổi về mặt tinh thần cũng khá rõ ràng.
Đường Nghênh không bận tâm lắm, anh ta chỉ biết là, thượng tướng nhất định phải có tự tin thì mới nói ra những lời như vậy!
Sau đó, hai người lại kết bạn với nhau trong game, hẹn mai mốt thường xuyên gặp mặt trong này, có chuyện gì quan trọng cũng vào đây nói.
Nói xong, Văn Tinh Diệu tính rời đi. Lên game lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn chưa thu hoạch số cây trong ruộng xuống nữa.
"[Yêu Tinh], để tôi đi cùng cậu, nhân tiện biết nhà luôn, hề hề!" Biết được dự định của Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh mặt dày đuổi theo.
Văn Tinh Diệu không đuổi anh ta đi, trực tiếp dẫn người về nhà nhỏ của mình.
Trên đường trở về, hai người đi qua cửa thôn, thấy một đám người đang chen lấn trước một... Hình như là một sạp hàng nhỏ, trong gió truyền đến tiếng kêu gào của họ.
"Cho tôi một phần bỏng ngô! Tôi xếp hàng trước!"
"Phía sau đừng có xô đẩy, mọi người qua bên khác xếp hàng cùng được, mùi vị y như nhau cả thôi, bọn tôi học được của cùng một streamer mà!"
"Uầy, mấy ông học tốt đấy, bóng ngô giòn giòn, ném một miếng vào miệng, càng nhai càng thấy thơm!"
"Ông trưởng thôn, hì hì, ông xem bỏng tôi làm ăn có được không?"
...
Không biết là xảy ra chuyện gì, nói chung rất náo nhiệt là được rồi. Hai người tò mò nhìn phía đó thêm mấy lần, nhưng không dừng lại mà trực tiếp đi về phía đích ban đầu.
Trong khoảnh sân dùng hàng rào tự chế vây lại, cà rốt đã đến lúc thu hoạch, phần đầu căng bóng tròn trịa, chùm lá xanh biếc phía trên đón gió nhẹ nhàng lay lay, giống như những cánh tay nhỏ xanh biếc, đang chào mời người ta đến hái chúng nó xuống.
Thấy cà rốt đã lớn, một người lớn như Đường Nghênh cũng bị Văn Tinh Diệu ném ra sau đầu, lúc này trong mắt hắn chỉ có những củ cà rốt sáng bóng tươi ngon của mình mà thôi.
Trước đó, hắn đã trồng cà rốt một lần rồi, nhưng cảm giác mới mẻ vẫn còn nguyên. Thao tác nhổ củ cải hắn cũng nhớ rõ, lúc này lập tức xắn tay áo, vùi đầu làm việc. Tay không ngừng chuyển động, trên khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhẹ mà chính bản thân cũng không nhận ra.
Đường Nghênh cảm thấy mình cứ đứng xem như vậy thì không được tốt lắm, dầu gì anh ta cũng là phụ tá của Văn Tinh Diệu, thế là cũng ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp thượng tướng nhà mình một tay.
Kết quả lại bị Văn Tinh Diệu lườm cho: "Anh đừng có thò tay vào! Mấy cái này để tôi tự làm là được!"
Có thể là do nhận thấy ngữ khí của mình gắt quá, ánh mắt Văn Tinh Diệu lóe lên, bổ sung thêm một câu: "Động tác thu hoạch chỉ có người trồng mới làm được, người khác không thể giúp."
Đường Nghênh: "..."
Ngài đừng tưởng nói vậy là tôi sẽ không biết, ngài chỉ không muốn để người khác cướp việc trong tay của mình thôi.
Có cần phải thế không hả? Tôi có còn là phụ tá của ngài nữa không?
... Thực sự là có thể thế thật. Đường Nghênh tự đặt mình vào hoàn cảnh của Văn Tinh Diệu, nếu có người muốn gặt lúa mì, bẻ ngô, nhổ củ cải cho anh ta, hình như anh ta cũng rất không thích. Dầu gì cũng là đồ mình khổ sở vất vả mới trồng ra được, dựa vào cái gì đến lúc thu hoạch lại để người khác "Cướp công"?
Lúc này, Đường Nghênh đột nhiên hiểu ra ý của Văn Tinh Diệu, anh ta nghe lời lùi lại sau mấy bước, nhường không gian cho đối phương. Thậm chí, trong lòng Đường Nghênh còn có loại ảo tưởng, mình đáng lẽ không nến đến nhà thượng tướng, ở đây hình như không có việc gì của anh ta cả...
Không chờ anh ta xoắn xuýt xong, Văn Tinh Diệu đã nhanh tay nhanh chân thu hoạch xong toàn bộ số cà rốt, lấy cuốc ra làm sạch đất, sau đó gieo hạt giống mới, lấp đất lên, tưới nước. Động tác vô cùng thành thạo lão luyện.
Nhìn cảnh này, Đường Nghênh không thể không nói thầm trong bụng một câu, không so được, thực sự không so sánh được. Không biết trong mấy ngày mất tích, thượng tướng nhà mình đã trải qua chuyện gì, vì sao thao tác trồng trọt canh tác lại có thể thành thạo đến vậy?
Tưới nước cho đất xong, một lượt canh tác mới đã hoàn thành được tương đối. Đường Nghênh cứ tưởng Văn Tinh Diệu sẽ ra ngồi tán gẫu thêm một chút với mình, thế mà lại thấy trên tay đối phương cầm một bình nước suối thần kỳ nhỏ, đi sang nhà hàng xóm.
Trong ánh mắt khiếp sợ của anh ta, Văn Tinh Diệu tưới nước trong bình xuống đất ruộng của nhà cách vách. Bằng mắt thường cùng có thể thấy, mấy mầm cây nhỏ trông rất lạ trong ruộng vù một cái cao thêm mấy centimet.
"Thượng... [Yêu Tinh], sao cậu lại giúp người khác tưới nước?" Hai mắt Đường Nghênh dại ra, trong miệng lầm bầm nói.
Văn Tinh Diệu như là không nghe ra ý của đối phương, đáp: "Anh không biết à, ngoại trừ không thể giúp người khác thu hoạch ra, thì tưới nước bón phân đều được phép."
Vấn đề không phải là cái này? Vấn đề là sao ngài phải giúp người lạ tưới nước, lại còn tưới nước suối thần kỳ nữa chứ, nước suối đó phải tốn tinh tệ để mua đấy!
Ngay cả phụ tá của thượng tướng là anh ta mà còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy đâu. Trong lòng Đường Nghênh không khỏi cảm thấy chua xót.
Làm việc với nhau nhiều năm như vậy, Văn Tinh Diệu chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt Đường Nghênh là đã biết người này đang nghĩ gì rồi, hắn cười lạnh một tiếng, cắt ngang những suy đoán ngớ ngẩn của đối phương: "Anh đang nghĩ cái gì đấy hả? Bên cạnh là bạn của tôi, từ lúc vào game đã dạy tôi rất nhiều thứ, ngay cả gieo hạt thế nào cũng là nhờ cậu ấy hướng dẫn. Mấy người sau này không phải cũng lén lút học được ở chỗ tôi không ít à? Người ta giúp tôi nhiều như vậy, tôi giúp cậu ấy tưới chút nước thì đã làm sao? Có vấn đề gì không?"
Nếu không có Bạch Lê làm mẫu, đám game thủ vũ trụ đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, từ bé đến lớn lại chưa từng trồng cái gì bao giờ này, đã chết cứng ở nhiệm vụ người chơi mới thứ ba rồi, phỏng chừng không chơi nổi nữa ấy chứ.
Đừng thấy bây giờ Văn Tinh Diệu trông có vẻ thành thạo mà nhầm, thực ra tất cả đều là do hắn rèn luyện mà ra. Từ cái lần online, bị những người chơi khác phát hiện mình đang trồng lương thực xong, hắn liền bị một đám người mới bám càng theo dõi. Để học phương pháp canh tác của hắn, bọn họ thường xuyên ngồi xổm quanh nhà hắn để học lóm. Mặc dù Văn Tinh Diệu không ngại để người khác học trộm, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại còn học những cái mà chính hắn cũng không thành thạo lắm, Văn Tinh Diệu không khỏi thấy căng thẳng, lúc gieo hạt run tay một cái, thế là trong hố có gấp đôi số hạt giống cần dùng. Sau quen rồi, động tác mới tự nhiên hơn.
Văn Tinh Diệu biết vì lý do gì mà kiến thức cơ sở của mình vững chắc như vậy. Không phải chỉ tiêu chút tiền lẻ cho "Thầy giáo" của mình thôi sao, hắn cũng không đến mức không bỏ ra nổi chừng đó. Với lại, Bạch Lê còn lén lút thêm cho hắn không ít chỗ tốt, trạng thái tăng cường lần trước cậu cho hắn, thực sự giúp Văn Tinh Diệu rất nhiều...
Nghe Văn Tinh Diệu giải thích, Đường Nghênh lập tức ngậm miệng. Hóa ra, kỹ thuật canh tác của thượng tướng cũng là học được từ người chơi khác, đối phương lại là bạn của thượng tướng. Vậy thì không thành vấn đề.
Nhận ra mình có chờ thêm nữa thì cũng không biết thêm được gì, Đường Nghênh cuối cùng cũng chịu rời đi. Văn Tinh Diệu thoải mái khoát ta, để anh ta nên làm gì thì đi làm cái đó.
Hừ, đúng là đồ vô tình.
"Vậy tôi đi trước đây, để xem bọn Tiêu Điệp có làm thành công đồ ăn không." Thuận tiện ghé qua chỗ cửa thôn, mua một phần bỏng ngô nữa, nghe đâu món này ăn vào vừa thơm vừa giòn.
Sau khi Đường Nghênh đi rồi, Văn Tinh Diệu ở ngoài nhà mình bận bịu một hồi, mãi mà không thấy Bạch Lê đâu, hắn bèn xoay người đi tới cánh rừng nhỏ cạnh thôn, muốn tìm xem có thứ gì hay ho không.
Lần trước tới cánh rừng nhỏ này là đi cùng với Bạch Lê, hai người vào rừng để tìm dây leo với cành cây làm hàng rào. Từ đó trở đi, Văn Tinh Diệu sinh ra hứng thú mãnh liệt với việc tự tay làm đồ dùng sinh hoạt, thế là cứ hễ login, hắn sẽ đi dạo một vòng ,ngó nghía xung quanh một chút, xem có tìm được cái gì thích hợp để trang trí nhà nhỏ của mình không.
Lần này, hắn tìm thấy một cây gỗ màu đen sẫm bị đè dưới khe đá. Bộ rễ của nó rất lớn, nhìn có chút xù xì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy rung động. Văn Tinh Diệu không để ý sẽ bị bẩn tay, bỏ nó vào trong ba lô của mình rồi tiếp tục đi quanh nhìn ngắm, thấy không phát hiện thêm gì nữa thì mới quay trở về nhà.
Lấy cây gỗ ra đặt ở mép suối để rửa sạch bùn đất, giữ nguyên hình dáng vốn có của nó, xong đánh bóng một chút ở bề mặt. Văn Tinh Diệu đi quanh nhà mình, tìm một chỗ râm mát thích hợp dưới hiên nhà để đặt cây gỗ. Cứ như thế, đã có ngay một cái ghế dựa mang theo hơi thở tự nhiên rồi.
Ngồi lên ghế gỗ tự chế một lúc, cảm giác không tồi, rất mãn nguyện.
Nhưng lâu thế rồi mà vẫn không thấy Bạch Lê trở về, Văn Tinh Diệu không nhịn được muốn nhắn cho đối phương một tin, hỏi cậu đang làm gì. Mà vừa nghĩ đến chuyện, Bạch Lê là nhà thiết kế game này, có thể cậu đang đi xung quanh để quan sát tìm kiếm linh cảm, Văn Tinh Diệu lại đành thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ hắn lên logout.
Mà vừa nghĩ như vậy, Văn Tinh Diệu lập tức cảm thấy mình nên làm thế thật.
Mấy lần trước không phải hắn chủ động muốn logout, mà là bị cưỡng chế thoát ra, ý thức đột nhiên rơi vào bóng tối, giống như bị cúp điện vậy, trừ phi hắn lại một lần nữa login, nếu không thậm chí Văn Tinh Diệu cũng không dám chắc mình có còn sống hay không.
Nếu như, tự hắn chủ động chọn logout, vậy mọi chuyện sẽ như thế nào?
Ý tưởng này vừa nảy sinh, Văn Tinh Diệu đã rất nhanh biến nó thành hành động, ngay khi ý thức rời khỏi mạng vũ trụ, cảm giác quen thuộc kia lại dâng lên, nhưng chỉ ngắn ngủi trong có mấy giây, hắn đúng lúc bắt được cảm giác phản hồi lại từ thân thể.
Cái cảm giác bay bay không có sức lực này... Hắn quay về thời kỳ con non rồi sao? ? ?
Không chờ hắn cảm nhận được rốt cuộc mình đang ở chỗ nào, ý thức đã lần nữa trở nên mơ hồ, giống như bị bịt kín một tầng sương mù.
Bóng tối lại ập xuống.
Cùng lúc đó, Bạch Lê được Văn Tinh Diệu nhớ mãi, đang chột dạ đóng trang web của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" lại. Cậu chỉ đột nhiên nhớ ra, muốn đi ngó một chút, xem phản hồi của người chơi với "Vùng đất điền viên" thế nào thôi. Ai mà ngờ tí nữa thì cậu đã bị oán niệm của dân mạng đánh gục.
Rốt cuộc là chuyện gì đây trời, không phải cậu mới tải game lên có mấy ngày thôi sao, sao lại có nhiều người thúc giục cậu nâng cấp thiết bị như vậy?
Trong lúc cậu không biết, trên mạng vũ trụ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mặc kệ, không thể nâng cấp thiết bị được, tháng này không nâng cấp được. Vậy bây giờ cậu, cậu... Cứ làm như chưa thấy gì cả đi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất