Chương 50
"Ô hô! Bánh bao trắng vị như thế này à, vừa thơm vừa ngọt, lại còn mềm, tôi có thể ăn một phát cả trăm cái cũng được!"
"Ăn ngon quá đi, ngon ngon ngon! Tôi thừa nhận mình không có văn hóa, giờ trong đầu tôi chỉ có mỗi hai chữ Ăn ngon thôi!"
"Các anh chị em chú ý, khứu giác và vị giác ở đây mới chỉ đồng độ có 30% thôi đó, tôi không thể tưởng tượng nổi nếu là 100% thì bánh bao còn ngon đến mức nào nữa, hu hu hu!"
"Phát rồ! Streamer di chuyển làm tôi cắn hụt ba phát liền, lỗ to rồi! Streamer cũng thật là, sao không đặt bánh ở chỗ nào cố định để bọn này ăn, cứ nhất định cầm ở trên tay là thế nào hả? ?"
Mạc Tụng nghĩ thầm, chuyện thành như thế tôi cũng đâu có muốn, sớm biết mấy người phản ứng lớn dữ vậy, tôi nhất định sẽ để rổ xuống dưới đất để mấy người ăn rồi! Khỏi cần giống như bây giờ, đứng ngây ra như tượng gỗ trước mắt trưởng thôn, không chỉ chắn người chơi khác đến giao nhiệm vụ, còn bị người ta hỏi thăm.
"Ố, [Mì Giòn], ông đang livestream hả?"
Bên cạnh có người lên tiếng chào hỏi, vừa dứt lời, trong màn hình phát trực tiếp lập tức xuất hiện một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt mơ hồ.
Cái "Khuôn mặt mơ hồ" này là hạn chế mà game và phòng phát sóng trực tiếp đặt ra. Sau khi Bạch Lê mở trao quyền livestream trong game xong, tất cả người chơi đăng nhập lại sau khi logout đều nhận được một thông báo, nói cho bọn họ biết sẽ có streamer phát trực tiếp trong game, người chơi khác có thể mở chế độ riêng tư ra, như vậy cho dù có bị ống kính lia trúng, khuông mặt cũng sẽ bị làm mờ, nhìn không rõ.
Người chơi đột nhiên xuất hiện này, lúc tạo nhân vật trong game lười không chỉnh sửa lại diện mạo cho mình, nên ngoại hình không khác mấy với trong hiện thực, lúc này đành phải mở chế độ riêng tư lên. Anh ta tính lát nữa có thời gian nhất định phải đi mua một cái "Thay hình đổi dạng", sửa lại mặt mũi, như vậy cho dù không mở chế độ riêng tư, có xuất hiện trong livestream cũng không sợ bị người khác nhận ra.
Mạc Tụng hiển nhiên là có quen với đối phương, tự nhiên lên tiếng chào hỏi lại: "Đúng vậy, đang livestream đây, tôi dẫn fan đến ăn bánh bao trắng, đây cũng xem như là đặc sản số một trong game của chúng ta đi, ha ha!"
"Ầy? Sao ông lại dẫn fan đi ăn bánh bao trắng chứ?" Người vừa đến làm bộ không hài lòng lên tiếng, "Giỏ thực phẩm trong khu mua sắm không phải có thể mở ra không ít đồ ăn ngon sao? Mời bọn họ ăn cái này đi! Không thì ông dẫn bọn họ đi dạo đến "Chợ đêm" đầu thôn mình cũng được, giờ hãy còn sớm, nhưng muộn muộn một chút nữa, mấy người khác sẽ bày sạp bán Ngọc Mễ áp chảo, bỏng ngô với rau xào ở đó đấy."
Mạc Tụng không sợ đối phương nói nhiều, nở một nụ cười "Tôi biết tỏng rồi" rồi với đối phương, bình thản nói: "Mấy cái ông nói ấy à... Không vội, thật sự không vội, cứ bắt đầu từ thứ cơ bản nhất đã, hôm nay bọn tôi ăn bánh bao trắng, mai đi dạo Chợ đêm, mấy ngày tới lại mở một ít giỏ thực phẩm cho vui, cứ thong thả, từ từ mà tiến."
"Ồ, hiểu rồi, ông nói thế cũng đúng!" Đối phương rất nhanh đã bị Mạc Tụng thuyết phục, vẻ mặt xúc động, gật đầu nói: "Nhớ lúc đầu, chúng ta cũng bắt đầu ăn từ bánh bao trắng, sau mới chậm rãi có thêm mấy món khác như Ngọc Mễ áp chảo còn gì. Aiz, nhắc đến tôi cũng muốn mua bánh bao ăn, tôi đi mua trước đã!"
Nói xong, anh ta chào tạm biệt với Mạc Tụng, đi sang nói chuyện với trưởng thôn. Mua xong bánh bao, anh ta vẫn không đi, vừa ăn bánh, vừa móc vật liệu trong ba lô ra giao cho trưởng thôn, nhận điểm cống hiến xong mới đắc ý rời đi.
Xem ra mục đích ban đầu tới đây của người chơi này chính là để trả nhiệm vụ.
Người đi rồi, Mạc Tụng mới phát hiện khu bình luận đã bị một loạt "Ha ha ha" thay thế.
"Ha ha, trong game có nhiều đồ ăn ngon như vậy, thế mà streamer lại cố tình cho chúng ta ăn bánh bao trắng đầu tiên! (P.s: Không phải có ý chê bánh bao trắng không ngon đâu)"
"Ha ha, streamer, ông khai thật ra đi, ông có phải muốn xem cảnh bọn tôi kích động, kiểu lần đầu lên phố không hả? ?"
"Ha ha, tôi rõ rồi, streamer đang sợ bọn mình ăn được đồ ngon quá, tam quan bị đả kích không vực dậy nổi."
"Ha ha, việc này không có 100 giỏ thực phẩm để đền bù, tôi quyết không để yên cho ông đâu!"
Mạc Tụng nhanh chóng làm động tác "Xin mấy người, xin mấy người" với ống kính, cười đến là nịnh nọt: "Ôi chao, mọi người đừng như vậy mà, hôm nay mới là ngày đầu tiên livestream, những thứ kia nhất định sau này sẽ sắp xếp để mọi người thử, mọi người cứ yên tâm đi! Bây giờ đã sắp đến ba giờ rồi, để tôi dẫn mọi người đi xem tiến độ nhiệm vụ Chỗ ở của trưởng thôn, sau đó lại dẫn mọi người vào rừng đi dạo nhé, nhân tiện tôi cũng học kỹ năng sinh hoạt, đi thu thập chút vật liệu luôn."
Khán giả tuy vẫn còn có chút bất mãn, nhưng miễn cưỡng được an ủi, nghe Mạc Tụng sắp xếp hoạt động, cũng đồng loạt nói "Muốn xem".
Mạc Tụng trực tiếp mở bảng nhiệm vụ của mình. Không giống lúc y mới nhận nhiệm vụ ngày hôm qua, hiện giờ phía sau những vật liệu cần có đều hiện thị thêm thanh tiến độ thu thập. Chỉ có điều, hầu hết người chơi đều mới bắt đầu học kỹ năng sinh hoạt vào hôm qua với hôm nay, độ thành thạo chưa cao, cho nên số vật liệu thu thập được nộp lên cũng không nhiều, chưa có thứ nào vượt quá một trăm.
Mạc Tụng khổ não nhìn bảng nhiệm vụ, nói nhiệm vụ thu thập tài liệu này thực sự rất khó, làm người ta đau xoắn cả tim gan, sau đó hỏi khán giả trong phòng phát sóng, xem họ hi vọng y học kỹ năng sinh hoạt nào.
Tổng cộng có năm kỹ năng sinh hoạt, khán giả nhiệt tình thảo luận sôi nổi, cuối cùng chọn ra hai loại là "Thu thập" và "Đào mỏ".
Mạc Tụng cũng cảm thấy hai kỹ năng này không tồi, dứt khoát tìm phu nhân trưởng thôn xin học, còn được bà cho một bộ công cụ sơ cấp. gồm xẻng và cuốc chim bình thường.
Chất lượng của hai món công cụ này không phải quá tốt, Mạc Tụng có hơi ghét bỏ, tính chờ y chính thức bắt đầu, sẽ kiếm công cụ nào chất lượng tốt hơn một chút.
"Được rồi, chúng ta không cần nói nhiều, trực tiếp xuất phát về phía rừng rậm thôi! Để tôi xem xem muốn thu thập phải làm thế nào..." Mạc Tụng vung tay lên, dẫn toàn bộ khán giả đang xem live đi về phía lối vào rừng.
Mặc dù nói bên ngoài rừng không có rào chắn, muốn đi vào từ phía nào cũng được, nhưng người chơi đều nhất trí cảm thấy, dường như sản vật ở chỗ lối vào phong phú hơn, lâu dần, không ai nghĩ muốn đi vào rừng từ những góc khác nữa.
Lần này, Mạc Tụng dẫn mọi người đi theo con đường phía ngoài thôn, cách cổng thôn không xa có một con sống nhỏ uốn lượn, từ xa đã có thể nhìn thấy bên bờ sông có không ít người đang ngồi, Mạc Tụng kiên nhẫn giải thích, nói những người đó đều là người chơi học kỹ năng câu cá, giờ đang ở bờ sông câu cá làm nhiệm vụ thu thập cá Koi.
"Cá Koi trông thế nào? Có phải cực kỳ khó câu không? Tôi thấy trên bảng nhiệm vụ của Mì Gấu Đỏ ghi yêu cầu là 5 nghìn con cá Koi, mà giờ mới được tổng cộng có 7 con, quá ít!"
"Nhịn không được mò lên mạng vũ trụ tra thử, nghe đâu cá Koi thời kỳ Trái Đất cổ là một loại cá cảnh cỡ lớn, đồng thời còn là tượng trưng cho Sự may mắn, hồi đó doanh nhân tổ chức hoạt động thích nhất là lấy cá Koi để marketing, người nào số đỏ sẽ được mọi người xung quanh nói là Cá Koi thành tinh các kiểu."
"Ồ ồ ồ, chả trách cá này lại khó câu dữ vậy, hóa ra không chỉ cần có kỹ năng mà còn cần có may mắn nữa."
Mạc Tụng cứ vậy nhìn khán giả tự hỏi tự trả lời, đối với kết luận mà bọn họ rút ra, y không tỏ rõ ý kiến, tuy không chắc cách nói này đáng tin cậy được bao nhiêu, nhưng chuyện cá Koi thực sự rất khó câu đã chắc cốp rồi.
Y cũng không tới chỗ đám game thủ đang câu cá kia mà đi thẳng vào rừng luôn.
Chờ bước lên lối mòn vào rừng, Mạc Tụng đi thêm khoảng năm phút mới chậm rãi dừng lại.
Không khí mang theo hơi nước, trong đất bùn còn có hơi ẩm, những loại cây khác nhau vô tư đứng sừng sững trước mắt mọi người, cao thấp to nhỏ, có đủ cả. Tán cây rộng lớn che kín bầu trời, ánh nắng chỉ có thể chuyên qua khe hở, rơi xuống thành từng đốm nhỏ, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên thân người, trên mặt đất. Cách đó không xa, có một chùm nắng chiếu thảng lên một thân cây khô, ánh sáng và bóng tối luân phiên xoay chuyển, những hạt bụi nhỏ nhỏ đang trôi nổi, bay trong không khí cũng nhuốm lên một tầng sáng vàng nhàn nhạt, tựa như tinh linh đang nhảy múa.
Khán giả trong phòng phát sóng xem mà sững sờ, thật lâu cũng không hoàn hồn lại.
Cho dù là Mạc Tụng đã tiến vào cánh rừng này không biết bao nhiêu lần, cũng thường thường bị sự biến hóa ở đây làm cho rung động. Trong nhận thức của y, khu rừng này như đang sống, có hô hấp, giống như một ông cụ lớn tuổi hiền lành, bày ra cho họ thấy vẻ đẹp kỳ ảo của thiên nhiên.