Chương 74
Cuối cùng cũng thấy được kết cục, Bạch Lê thoát khỏi phòng phát sóng, bên cạnh là bát mứt dâu tây ăn xong quên chưa dọn đi.
Văn Tinh Diệu ngồi cạnh Bạch Lê, lúc trước hai người xem chung một màn hình giả lập, hình ảnh Bạch Lê nhìn thấy, đương nhiên Văn Tinh Diệu cũng xem được.
Không ngờ "Quái bảo vệ mỏ" trong lời đồn lại là một [Tinh linh Quặng] nho nhỏ, cuối cùng lại trở thành thú cưng của một người chơi nào đó. Đám người hùng hùng hổ hổ đi theo, cuối cùng lại trở thành phông nền, Văn Tinh Diệu hoàn toàn không ngờ được, chuyện sẽ đi theo chiều hướng này. Trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết thế hắn cũng đi theo xem rồi, cho dù cuối cùng không được [Tinh linh Quặng] tán thành, thì được tận mắt chứng kiến cũng không tồi.
Tuy bọn họ có thể thông qua livestream của Mạc Tụng theo dõi toàn bộ hành trình, nhưng giữa xem live và trực tiếp góp mặt vẫn có chút khác biệt.
Nếu nói Văn Tinh Diệu bên này chỉ hơi thất vọng mất mát một xíu, thì những người ban đầu cùng tới hầm mỏ lại quay về giữa chừng kia còn thấy hối hận, tiếc đứt ruột đứt gan hơn.
Hu hu hu, sao mọi chuyện lại trở thành thế này chứ! Bây giờ hối hận có kịp không, bọn họ quay lại tìm người thì có cơ hội được xoa xoa bé tinh linh cute dễ thương kia không?
Đáp án là... Không ai biết.
Bạch Lê vừa vặn câu được một con cá trắm cỏ, nghiêng đầu nhìn, thấy biểu cảm trên mặt Văn Tinh Diệu có hơi lạ, bèn cười hỏi một câu: "[Yêu Tinh], có phải anh đang nghĩ đến chuyện thú cưng không?"
"Ừm." Văn Tinh Diệu không phủ nhận, trực tiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng, "Thú cưng... Chỉ có thể là những sinh vật đặc biệt trong game thôi à? Nếu nuôi động vật bình thường thì sao, chúng nó có thể biến thành thú cưng của người chơi không?"
Đây thực sự là một câu hỏi hay, "Một đao thấy máu". Bạch Lê nhịn không được, thầm cám thán một câu, bạn tốt thực sự là người tinh ý, lại thẳng thắn không thích giấu giấu giếm giếm, cậu từ tốn giải thích: "Suy đoán của anh không sai, chỉ cần là động vật sống, theo nghĩa nào đó thì đều có thể trở thành thú cưng của người chơi. Nhưng mà cái này có điều kiện hạn chế, nói đơn giản thì... Chính là cần chúng nó có Thiên phú trời cho, anh cũng có thể hiểu nôm na là chúng nó có trí khôn, hoặc là so với đồng loại thông minh hơn rất nhiều mới có thể sau khi bị bắt giữ, trở thành thú cưng của người chơi."
"Bắt giữ?" Văn Tinh Diệu chăm chú lắng nghe, đến đoạn sau lại có thêm một thắc mắc nữa, "Nhưng thông báo thế giới vừa rồi, nói là Được Tinh linh Quặng tán thành, hai cái này khác biệt chỗ nào?"
Bạch Lê không thả mồi câu xuống nước ngay, tiếp tục giải thích: "Đương nhiên là có khác nhau chứ, động vật bình thường tốt xấu gì cũng có thật ngoài thực tế, nhưng Tinh linh Quặng là động vật hư cấu do tôi nghĩ ra, căn bản không tồn tại. Anh có thể hiểu là cái sau sẽ cao cấp hơn cái trước, vì ánh mắt chọn chủ nhân của những sinh vật hư cấu này rất khắt khe, không có lưu ý cụ thể nào, có lẽ anh đi trên đường thôi cũng có tinh linh nhỏ nhảy ra muốn nhận anh làm chủ nhân cũng nên."
Ồ, hiểu rồi, nghĩa là chuyện nhận nuôi thú cưng này không thể xác định trước.
Văn Tinh Diệu gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Hắn bình tĩnh, giành chút thời gian để tiêu hóa xong thông tin vừa nghe, rồi mới hỏi tiếp câu hỏi thứ ba của mình: "Vậy thú cưng này, một người chơi có thể nhận tối đa bao nhiêu con?"
"Cái này à..." Bạch Lê nghĩ một chút, giơ ba ngón tay lên, "Hiện tại chỉ có thể nuôi tối đa là ba con."
Nói xong câu này, cậu lặng lẽ vá lỗi cho hệ thống thú cưng, lúc trước cậu quên béng mất, không giới hạn số lượng. Để thả tự do như này, lỡ mà có game thủ nào đầu óc hơi "Bay bay", nuôi hẳn một đội quân thú cưng, vậy thì lại chơi quá.
Thấy Văn Tinh Diệu vẫn còn trầm ngâm, Bạch Lê chủ động bổ sung thêm.
Mỗi thú cưng đều có từ 1 đến 3 loại kỹ năng riêng, nghĩa là thiên phú càng cao, thì càng có nhiều kỹ năng lợi hại hơn. Nhưng mà những kỹ năng này không liên quan gì đến chiến đấu cả, tác dụng chủ yếu của nó là thêm trạng thái cho người chơi, để năng suất trồng trọt cùng tỷ lệ thành công khi người chơi sử dụng kỹ năng sinh hoạt càng cao mà thôi.
Thú cưng có thể ăn nông sản mà người chơi trồng được, cũng có thể ăn thức ăn chăn nuôi được bán trong khu mua sắm game.
Động vật nhỏ bình thường khác được người chơi bắt giữ, nếu muốn trở thành thú cưng thì cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ khi đáp ứng đủ các điều kiện, khung chat yêu cầu được trở thành thú cưng của người chơi mới hiện ra. Mà cụ thể các điều kiện này như thế nào thì không thể nói được.
Tóm lại là, muốn có được một thú cưng hợp ý, vận may và thực lực đều không thể thiếu.
Điều kiện hạn chế này, Bạch Lê không làm quá khó, chỉ cần người chơi có tâm, hướng về mục tiêu của bản thân, cố gắng độ hai ba ngày là có thể nhận được thú cưng đúng ý mình.
Đối với Bạch Lê mà nói, ở trong game có thú cưng hay không là chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao cậu cũng có Chí Tôn rồi, lo gì không có cục cưng nào để v**t v*.
Về phần Văn Tinh Diệu, đối với cách chơi mới này, hắn chủ yếu là thấy hiếu kỳ, bản thân có thú cưng hay không thì cứ xem duyên phận đi.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng trong lòng Văn Tinh Diệu vẫn thấy có chút tiếc nuối, trong khu mua sắm game không bán thú cưng. Nếu có, hắn nhất định sẽ bỏ tiền mua về.
Bạch Lê hoàn toàn không biết suy nghĩ này trong lòng Văn Tinh Diệu.
Nói xong chuyện thú cưng, hiệu quả của mứt dâu tây vẫn còn mười phút nữa mới hết, hai người tiếp tục câu cá. Nhưng cuộc trò chuyện trước đó ít nhiều gì cũng khiến lòng người xao động, Văn Tinh Diệu thả lỏng đầu óc, không khỏi nghĩ đến một thân phận khác của Bạch Lê, người nuôi tạm thời của hắn trong thời kỳ con non, thì lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Nghĩ mãi, hắn nhẹ giọng hỏi: "[Lê Bạch], trước cậu nói trong nhà cậu có nuôi mèo nhỉ, hiện giờ nó thế nào rồi?"
Bạch Lê không biết, để hỏi ra câu hỏi này, đối phương đã phải đấu tranh tâm lý dữ dội như thế nào, chỉ nghĩ là đối phương thấy câu cá quá buồn chán, tùy tiện tìm một đề tài để tán gẫu, vì vậy cậu không có chút áp lực nào, thuận miệng đáp: "Anh nói Chí Tôn á? Nó ổn lắm, ăn được ngủ được, gần đây còn béo lên không ít kìa!"
Văn Tinh Diệu: "..." Thật hối hận vì đã hỏi vấn đề này!
Là một người trưởng thành, chiến công hiển hách, địa vị tại Đế quốc còn rất cao, Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy từng từ từng chữ trong câu trả lời này đều không ăn nhập gì với hình tượng của bản thân.
Cái gì gọi là ăn được ngủ được? Cái gì gọi là béo lên không ít? Còn cái tên kia nữa, hử, Chí Tôn, nghe cứ như thật vậy!
"Hổ sói*" đúng là "Hổ sói" mà!
*Nguồn gốc của từ này được cho là từ lời nhận xét của Thái hậu Tần Huyền, mẹ của Tần Chiêu Tường và tám người con trai của Tần Chiêu Tường, do nam diễn viên Trần Mặc đóng trong "Đại Tần đế quốc - 大秦帝国·纵横" và "Sự trỗi dậy của Đế chế Đại Tần - 大秦帝国·崛起 ". Người này luôn thích sử dụng chuyện giường chiếu như một phép ẩn dụ cho các vấn đề chính trị, thường nói ra trong các cuộc thảo luận ngoại giao, chính trị và các dịp khác. Nước Tần còn được gọi là đất nước của hổ và sói, vì vậy sau khi bộ phim được phát sóng, dân mạng thường gọi những câu chuyện khiêu dâm mà được nói một cách hết sức thản nhiên trong các trường hợp trang trọng như vậy là "Hổ sói".
Hắn âm thầm gào thét trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra mảy may, chỉ sợ biểu cảm của mình quá khoa trương, khiến Bạch Lê nghi ngờ.
Nghẹn một ngụm máu trong họng, Văn Tinh Diệu không thể không trái lương tâm, khen một câu: "Béo là tốt, béo mới khỏe, tên nó là Chí Tôn à, nghe hay đấy."
"Ha ha, có thật không, lúc tôi đặt tên này cho nó cũng ôm mong đợi rất lớn!" Nghe có người khen ngợi khả năng đặt tên của mình, Bạch Lê vui lắm.
Tuy trong lòng mơ hồ có linh cảm xấu, nhưng ngoài miệng Văn Tinh Diệu vẫn vờ như không có gì, hỏi: "Mong đợi lớn gì cơ?"
Cái này thực sự khó mà giải thích được, Bạch Lê dừng một chút mới đáp: "Tôi vọng sau khi nó lớn có thể giúp mình cùng trồng trọt, trở thành em mèo trồng rau lợi hại nhất." Mèo Chí Tôn, chính là mang ý nghĩa như vậy.
Văn Tinh Diệu: "..." Số lần cạn lời hôm nay vượt quá tiêu chuẩn rồi.
Thật sự không thể ngờ, hình thái con non của hắn không như những gì hắn đã nghĩ, thoải mái ở cạnh Bạch Lê hưởng phúc, lại còn phải dùng thân thể "Yếu đuối" của mình giúp Bạch Lê làm việc, đúng là con mèo số khổ mà...
Không đúng, hắn bị lời giải thích của Bạch Lê đánh lạc hướng rồi, nguyên hình của hắn rõ ràng là Ngân Viêm Kim Dực Sư, sao lại trở thành mèo nhỏ yếu ớt không có chút khả năng công kích nào như vậy chứ?
Những giờ nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, hắn thậm chí còn không biết, đến bao giờ mình mới có thể khôi phục lại như cũ. Nghĩ đến đây, Văn Tinh Diệu không khỏi cảm thấy uể oải, nhắn cho phụ tá Đường Nghênh của mình một tin, để đối phương nửa tiếng nữa qua nhà hắn một chuyến.
Văn Tinh Diệu thực sự không biết nên đáp lời Bạch Lê thế nào, đúng lúc này, trạng thái tăng cường của mứt dâu tây hết thời gian, hai người tự nhiên kết thúc cuộc trò chuyện ở đó, không câu cá nữa.
Câu cá một tiếng đồng hồ, Văn Tinh Diệu câu được tổng cậu bảy con cá Koi, Bạch Lê dùng cần câu thường kết hợp mới mồi câu cao cấp, chỉ câu được bốn con, còn lại đều là cá thường. Hai người cùng nhau đi tới chỗ trưởng thôn trả nhiệm vụ, nhận được điểm cống hiến của mình, sau đó thì ai về nhà nấy, tự bận việc trong sân vườn.
Đường Nghênh nhận được tin nhắn của Văn Tinh Diệu, chẳng bao lâu đã chạy tới. Vừa mới đi vào sân đã bị Văn Tinh Diệu lôi vào trong phòng. Nhìn dáng vẻ này, Đường Nghênh biết chắc, đối phương có việc quan trọng muốn thương lượng với mình.
"Thượng tướng, ngài có chuyện gì cần dặn dò sao?" Từ sau khi Văn Tinh Diệu mất tích rồi xuất hiện trở lại, có thể nói Đường Nghênh đã được thả lỏng một khoảng thời gian khá dài, ngày hôm nay thấy Văn Tinh Diệu nghiêm túc bảo mình qua nhà thế này, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Văn Tinh Diệu trầm mặc vài giây, nói ngay vào vấn đề chính: "Hiện giờ tôi đang ở trong thời kỳ con non."
Nghe Văn Tinh Diệu nói vậy, ban đầu Đường Nghênh vẫn chưa kịp phản ứng, còn thoải mái nhắc lại: "Chậc, thời kỳ con non à, đó cũng không phải là chuyện gì... Quan... Trọn..."
Chữ "Trọng" cuối cùng còn chưa nói xong, hai mắt anh ta đã trố ra, vẻ mặt không dám tin, lắp bắp nói: "Thời, thời, thời kỳ con non á? Sao lại biến thành như vậy, sao lại nghiêm trọng như thế, thượng tướng, bây giờ ngài đang ở đâu, tôi nhất định phải nhanh chóng đến chỗ ngài, càng sớm càng tốt!"
Thấy cấp dưới của mình cứ như kiến bò chảo nóng, Văn Tinh Diệu khẽ thở dài một hơi, hắn biết ngay đối phương sẽ phản ứng như thế này mà, bèn vội lên tiếng, ngăn Đường Nghênh lại trước: "Cậu đừng có vội, tình huống của tôi bây giờ vẫn tốt, cậu bình tĩnh lại đi, tôi có việc muốn hỏi đây."
"Bình tĩnh? Tôi bình tĩnh thế nào được, ngài trở về thời kỳ con non rồi đấy!" Vẻ mặt Đường Nghênh như sắp khóc đến nơi, "Bây giờ toàn bộ Đế quốc này, ai mà không biết trở về hình thái con non có nghĩa là như thế nào, là giai đoạn cuối của chứng đứt gãy gien đó! Muốn cứu cũng không cứu được! Chỗ có thể đi chỉ có Hành tinh Hi Vọng thôi, nhưng đến đó thì cũng chẳng khác nào đi chờ chết. Ngài như vậy, tôi biết ăn nói thế nào với Văn tướng quân bây giờ... Còn cả những dân mạng một mực ngóng chờ ngài trở lại trên mạng vũ trụ nữa, nếu bọn họ mà biết chuyện này, sợ là toàn bộ Đế quốc sẽ chấn động..."
Nhà họ Văn và nhà họ Đường có thể coi là bạn bè lâu năm, , Đường Nghênh lớn hơn Văn Tinh Diệu một tuổi, hai người họ có thể nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Mấu năm trước, Đường Nghênh trở thành phụ tá của Văn Tinh Diệu, quan hệ giữa hai người lại càng trở nên thân thiết hơn, nói là như người thân trong nhà cũng không phải nói quá. Nếu tin tức Văn Tinh Diệu lui về thời kỳ con non bị người trong nhà của hắn biết, Đường Nghênh thực sự không dám tưởng tượng phản ứng của bọn họ sẽ như thế nào.
"Tôi hỏi anh, những triệu chứng sau khi thoái hóa về thời kỳ con non là như thế nào?" Văn Tinh Diệu hỏi.
Kiến thức này Đường Nghênh có nhắm mắt cũng có thể đọc ra làu làu, anh ta há miệng trả lời ngay: "Đầu tiên, thời kỳ con non sẽ đánh mất vũ lực, giống như con non thực thụ. Thứ hai, sau khi quay về thời kỳ con non, phần ý thức nhân loại cũng từ từ ngủ say, trí lực giảm sút, không có tư duy như con người nữa. Cuối cùng, một khi thú nhân đã quay lại thời kỳ con non thì sẽ không còn khả năng khôi phục..."
Đường Nghênh bla bla nói một hồi, nhưng vẫn không bắt được trong điểm cần chú ý. Văn Tinh Diệu xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi ngược lại: "Nếu trở về thời kỳ con non, ý thức nhân loại sẽ ngủ say, vậy thì không thể lên mạng vũ trụ chơi game được, tôi bây giờ lại đang đứng trước mặt anh, anh nói xem, tôi hết thuốc chữa rồi à?"
Đường Nghênh: "..."
Đường Nghênh: "! ! !"
Hai mắt nhuốm đầy tuyệt vọng của anh ta một lần nữa sáng lên, tràn đầy sức sống.