Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 75

Chương 75

"Giờ anh đã bình tĩnh lại được chưa, bình tĩnh rồi thì chúng ta tiếp tục nói chuyện." Văn Tinh Diệu thích thú nhìn biểu cảm vặn vẹo trên mặt Đường Nghênh.

Biểu cảm của đối phương thực sự không dễ coi, vừa khóc lại vừa cười, đã thế, khóc không ra khóc, cười cũng không ra cười, cứ lửng lơ ở điểm giữa, trông rất quái.

Đường Nghênh dùng sức dụi dụi hai mắt, gật đầu một cái: "Được rồi, anh bình tĩnh lại rồi, Tinh Diệu, giờ cậu có thể nói cho anh biết, tình hình là thế nào rồi chứ?"

Anh ta không gọi Văn Tinh Diệu là "Thượng tướng" nữa, cũng không gọi nick trong game của đối phương mà dùng thân phận anh em cùng nhau lớn lên từ tấm bé để quan tâm.

Ánh mắt Văn Tinh Diệu bất giác dịu đi, nói lại một cách rõ ràng ngắn gọn xúc tích tình huống của mình bây giờ.

Nghe hắn nói xong, Đường Nghênh hít vào một hơi thật sâu: "Thế tức là, bản thể của cậu đang ở trong thời kỳ con non, nhưng cậu không có ký ức của gian đoạn đó, mà ý thức nhân loại thì có thể tự do lên mạng vũ trụ, hoàn toàn không bị chứng đứt gãy gien ảnh hưởng?"

"Hơn nữa cậu nói, bản thể trong thời kỳ con non của mình rất có thể đang được [Lê Bạch], cũng chính là Bạch Lê ngoài hiện thực nuôi, cho nên hai người mới gần như login logout cùng một lúc như vậy, suy đoán này có thể tin được không? Nếu muốn chắc chắn, anh sẽ nghĩ cách tra địa chỉ chỗ ở hiện giờ của Bạch Lê, đưa cậu về càng nhanh càng tốt?"

Nghe tin tức mà Văn Tinh Diệu cung cấp xong, đại não ban đầu còn có thể suy nghĩ rõ ràng của Đường Nghênh lập tức rối tung rối mù, suy nghĩ trong đầu anh ta lúc này hoàn toàn rối bời, không tài nào nghĩ ra được cách gì ổn thỏa cả.

Ai cũng biết, chỉ cần thú nhân mắc chứng đứt gãy gien giai đoạn cuối, lùi trở về thời kỳ con non là gần như không còn khả năng chữa trị nữa. Quả thực trở về kỳ con non, thú nhân sẽ không còn cảm nhận được cảm giác toàn thân không thể khống chế, đau đớn do da thịt mạch máu nứt toác, mà sau khi mất đi ý thức thuộc về nhân loại, bọn họ cùng những động vật nhỏ bình thường khác có gì khác nhau đâu?

Không có, không thể biến về hình người được nữa, vậy họ đã không còn là một thú nhân đúng nghĩa.

Không phải chưa ai từng có cái suy nghĩ kỳ lạ là để những thú nhân đã rút về thời kỳ con non này nằm vào trong khoang trò chơi, thông qua ngoại lực tác động đăng nhập vào mạng vũ trụ, từ đó đánh thức ý thức nhân loại của họ. Nhưng mãi đến tận khi Văn Tinh Diệu kể lại trải nghiệm của bản thân cho Đường Nghênh, ý tưởng này vẫn chưa từng được thực hiện thành công dù chỉ một lần...

Những thú nhân trong thời kỳ con non sau khi nằm vào trong khoang trò chơi, ai nấy cũng chỉ biết có mỗi ngủ, căn bản không biết người nhà mình cùng nhóm nhân viên nghiên cứu chờ đợi bên ngoài lo lắng đến độ nào.

Lúc này tâm trạng Đường Nghênh hết sức phức tạp, lại thêm nỗi lo lắng khi Văn Tinh Diệu quay về kỳ con non đang dằn vặt, cộng với sự kinh ngạc khi biết đối phương có thể lên mạng vũ trụ chơi game như thường. Loại cảm xúc phía sau càng chiếm phần nhiều, giờ anh ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là tại sao Văn Tinh Diệu lại làm được!

"Ừ." Văn Tinh Diệu gật đầu thừa nhận cách nói của Đường Nghênh, lại ngăn cản đối phương không để anh ta đến chỗ mình, "Chuyện này, tôi định tìm một cơ hội thích hợp, tự mình nói với [Lê Bạch], hiện giờ tôi ở chỗ cậu ấy rất an toàn, anh tạm thời không cần đến đón. Nếu được, anh giúp tôi đi tìm hiểu các tài liệu nghiên cứu trước đây, có thể tìm ra phương pháp khôi phục bình thường từ kỳ con non là tốt hơn cả."

Phương pháp này nói luôn là không có cho nhanh, nếu có thật, "Hành tinh Hi Vọng" đã chẳng bị gọi là "Hi Vọng".

Nhưng, việc gì cũng có lỡ như, không thử thì làm sao mà biết được?

Đường Nghênh cũng biết đây là chuyện cực kỳ quan trọng với Văn Tinh Diệu. Đối phương hiện giờ không tiện tự mình tìm hiểu các nghiên cứu liên quan, phụ tá như anh ta đi làm giúp là đúng rồi. Anh ta đồng ý chuyện này một cách dứt khoát, sau đó lại nói cho Văn Tinh Diệu nghe về cách nhìn của mình.

"[Lê Bạch] nói bản thể kỳ con non của cậu dạo gần đây lớn lên không ít, vậy có phải nghĩa là cậu đang từ từ khôi phục không? Dù sao trước giờ chúng ta cũng chưa từng nghe nói, kỳ con non của những thú nhân đến Hành tinh Hi Vọng tĩnh dưỡng kia, có thể bắt đầu chậm rãi lớn lên một lần nữa. Liệu có khả năng, chờ kỳ con non của cậu lớn đến một mức nhất định, sẽ tự nhiên mà khôi phục không? Tinh Diệu, cậu có nhớ hồi bé cậu mất mấy năm để hóa từ hình thái con non thành hình người không?"

Mỗi người dân vũ trụ đều mang một đoạn gien thú nhân trong người, nếu đoạn gien này thức tỉnh, bọn họ sẽ tạm thời biến thành thú non, chỉ có bổ sung chất dinh dưỡng cho bản thể, mới có thể một lần nữa khôi phục hình người. Đều nói, đứa trẻ thiên phú càng cao thì thời điểm thú hóa, tuổi sẽ càng nhỏ, thời gian ở trong trạng thái thú hóa càng lâu, đến khi một lần nữa khôi phục hình người, sức mạnh có được cũng càng lớn.

Lúc đó, vừa chào đời chưa đến một năm, Văn Tinh Diệu đã thú hóa thành sư tử con rồi, hơn nữa hình dạng khi thú hóa hoàn toàn khác với những người khác trong cùng dòng họ, lúc đó suýt chút nữa đã dọa người nhà họ Văn sợ vỡ mật. Cuối cùng trải qua mấy tháng quan sát tìm hiểu, mới xác định Văn Tinh Diệu là thể tiến hóa độc nhất vô nhị, mấy trăm năm mới có một của dòng tộc, từ "Hỏa Dực Sư" biến thành "Ngân Viêm Kim Dực Sư", không chỉ có ngoại hình thay đổi, mà sức mạnh thiên phú cũng tăng vọt, ngay cả chùm lửa trên chóp đuôi cũng từ màu đỏ rực biến thành màu trắng bạc.

Lúc đó Đường Nghênh vẫn còn là một bé con hình người, chỉ nhớ mang máng là em bé trắng bóc nho nhỏ một nắm bên nhà hàng xóm đột nhiên biến thành một bé "Mèo con", sau đó bọn họ cùng nhau chơi đùa mấy năm, anh ta tận mắt trông thấy bé mèo con kia càng ngày càng lớn, trên cổ mọc thêm một lớp lông dày, vẻ ngoài ngày càng dũng mãnh uy nghiêm, đôi khi nhìn mà Đường Nghênh cũng không nhịn được cảm thấy hoảng hốt.

Nghe Đường Nghênh hỏi, Văn Tinh Diệu trở nên trầm mặc, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng trước ánh mắt mong đợi của Đường Nghênh, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Bảy năm..."

Đường Nghênh cũng im lặng.

Bảy năm, hơn 2.500 ngày, nếu thực sự phải chờ bảy năm Văn Tinh Diệu mới khôi phục lại như cũ thì dưa chuột cũng lạnh* rồi.

*Ý là thời gian chờ đợi quá lâu.

Hai người yên lặng nhìn nhau, thật lâu sau cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Văn Tinh Diệu chủ động lên tiếng, phá vỡ sự im lặng này, an ủi trái tim vẫn còn đang nhảy lô tô trong ngực Đường Nghênh: "Chưa chắc đã phải chờ đúng bảy năm, cũng chưa có gì chắc chắn lời anh nói là chính xác cả, xem tình hình trước mắt, đây vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, không thể coi nó là thật được. Chuyện duy nhất bây giờ tôi có thể dám chắc chính là, tình hình bản thể đang trong kỳ con non của mình rất ổn, tôi cũng có thể lên chơi game bình thường, như vậy là đủ rồi."

Đường Nghênh bất chợt nắm được trọng điểm, anh ta hỏi một câu mà khiến Văn Tinh Diệu nghẹn lời.

"Lên chơi game? Cậu bây giờ đang trong kỳ con non đó, làm sao tự mình mở khoang trò chơi đăng nhập vào được? Nếu anh đoán không nhầm, hẳn là [Lê Bạch] không yên tâm để con sư tử cậu ở bên ngoài, cho nên mới ôm cậu cùng vào khoang trò chơi đúng không?"

Không phải sư tử, là mèo.

Văn Tinh Diệu trong lòng vô thức sửa lại sai lầm trong lời nói của Đường Nghênh, nhưng lại ngại mở lời. Nếu Đường Nghênh biết ngoài đời cậu đang được nuôi như một con mèo sữa, thì e rằng bầu không khí bi thương mà họ đã khó khăn lắm mới tạo ra hôm nay sẽ tan biến ngay lập tức...

Và khi Văn Tinh Diệu hiểu ra ý trong lời nói của Đường Nghênh, toàn thân cậu cứng đờ. Cậu, một tướng quân Đế quốc, một chiến lực đứng đầu, một con sư tử oai phong lẫm liệt, sau khi biến trở lại giai đoạn ấu niên, không chỉ phải giúp người khác làm việc đồng áng để đổi lấy khẩu phần ăn, mà còn bị bế đi bế lại “không chút tôn nghiêm”. Ly Bạch bảo cậu đi đâu, cậu phải đi đó. Lúc này, có lẽ ấu niên của cậu còn đang nằm trong cùng một khoang game với Ly Bạch, cuộn tròn trong lòng cậu ấy thì sao?

Tưởng tượng ra hình ảnh mình trong hình dạng con người đang “yểu điệu thục nữ” rúc vào lòng Ly Bạch, Văn Tinh Diệu cảm thấy cả người đều không ổn.

Màu đỏ nhanh chóng và dữ dội lan từ cổ lên, trước tiên nhuộm đỏ hai tai, sau đó ngay cả khuôn mặt cũng không thoát khỏi, trước mặt Đường Nghênh, trực tiếp đỏ như một quả cà chua chín.

Nhìn phản ứng này của cậu, Đường Nghênh biết, mình đã đoán đúng.

Trong chốc lát, anh không biết nên chế giễu đối phương hay nên thương hại cậu ấy một chút.

Tuy nhiên, việc chủ đề đã bị chết hẳn là một sự thật. Hai mắt của Văn Tinh Diệu vẫn còn động đậy, nhưng đã lộ ra ý muốn đuổi khách rõ rệt. Dù sao thì chuyện của họ cũng đã nói gần hết, Đường Nghênh dứt khoát đề nghị rời đi và nhanh chóng biến mất.

Chưa đầy một phút, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại một mình Văn Tinh Diệu.

Cậu đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu, khó khăn tiêu hóa phỏng đoán rất có thể là sự thật và đang diễn ra này, sau đó bước đi một cách cứng ngắc đến bên bàn, cầm lấy tách trà trên bàn và uống cạn một ngụm lớn nước trà đã nguội.

Đáng ghét! Nước trà dù đắt tiền đến đâu cũng không thể dập tắt sự xao động và xấu hổ đột nhiên nảy sinh trong lòng cậu!

Vài phút sau, cảm giác thoát ly quen thuộc xuất hiện, Văn Tinh Diệu biết, mình lại đến lúc phải offline rồi.

Bạch Lê nhìn con mèo con vừa mở mắt đã nhảy ra xa, cách mình một khoảng, nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chóp đuôi của Chí Tôn với ngọn lửa bạc vô hại, thăm dò gọi tên cậu: “Chí Tôn?”

“Meow?” Đôi mắt mèo màu vàng kim sáng rực chớp chớp một cách mơ màng, như thể vừa sực tỉnh, phát hiện mình lại cách xa người đến vậy, liền nhảy một cú thật lớn vào lòng người, cọ cọ tay một cách dính chặt.

Chắc là vừa ngủ dậy nên đầu óc chưa tỉnh táo.

Bạch Lê vừa vuốt ve lớp lông mềm mại dưới tay, vừa bóp bóp một chỗ lông hơi cứng, thầm nghĩ.

Trong khi đó, ở nhà hàng xóm cách cậu hai cánh cửa, Tống Hân Nhiên đang đối mặt với một lựa chọn khó khăn.

Tối hôm đó, cậu vừa livestream xong thì offline, cùng với người nhà đã đặc biệt đến thăm ăn một bữa ăn toàn nước dinh dưỡng nhạt nhẽo, lúc đó cả nhà chắc chắn đều đang nghĩ đến những món ngon trong game.

Sau bữa cơm, mẹ Tống kéo tay cậu con trai út, thông báo quyết định mà họ đã đưa ra vào ban ngày.

Nhớ lại chuyện người nhà nói định mua một căn nhà trên "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt" cho cậu, sau đó để cậu chuyển đến sống trong nhà mới, tránh cảnh chật chội trong căn phòng thuê nhỏ bé này, Tống Hân Nhiên bứt tóc bứt tai một cách bực bội. Cậu cảm thấy mình ở đây rất tốt, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, cậu cũng không phải là người có yêu cầu cao về vật chất, hiện tại chỉ cần có khoang game là có thể sống và chơi game một cách vui vẻ.

Cậu hoàn toàn không muốn rời khỏi đây.

Càng không muốn chia tay với sư phụ.

Nhưng, cậu lại không nỡ và cũng không biết làm thế nào để từ chối ý tốt của gia đình. Trước đó cậu đã thăm dò nói rằng mình không muốn chuyển đi, nhưng lại nhận được câu trả lời: “Nhà đã mua xong rồi, con trai mai có thể dọn đến, đến lúc đó bố mẹ sẽ đưa các anh chị đến giúp con nhé”, khiến đầu óc cậu lập tức tắc nghẽn, quên hết những lời định từ chối.

Cả quá trình đều mơ hồ, nhưng lại bị chốt lịch chuyển nhà vào ngày hôm sau.

Chị ba và chị tư Tống còn an ủi Tống Hân Nhiên: “Em trai có phải là không nỡ xa Bạch Lê không? Căn nhà chúng ta mua lớn lắm, em có thể mời cậu ấy cùng chuyển đến, mười người cũng đủ chỗ ở, như vậy hai đứa vẫn có thể ở bên nhau như trước.”

Tống Hân Nhiên chỉ muốn biểu diễn một màn khóc nức nở ngay tại chỗ. Nếu sư phụ của cậu là một người dễ nói chuyện thì không sao, nhưng vấn đề là, sư phụ tuy nhìn có vẻ rất hòa nhã, nhưng những điều cần kiên trì thì tuyệt đối không lay chuyển. Cậu dám đảm bảo, sư phụ chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý với đề nghị này!

Ôi, cậu khó khăn quá!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất