Một bước, hai bước, ba bước...
Triệu Thanh Uyển cảm thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần mình.
Nàng nắm chặt hai tay, toàn thân căng chặt, cố gắng không cho bản thân tiếp tục run rẩy.
Ngay khi cảm thấy hơi thở của đối phương đã ở ngay trước tấm màn, bỗng có tiếng rên rỉ vang lên, bước chân của người tới cũng im bặt.
Là chứng bệnh của Tiêu Sát tái phát!
Hắn cúi đầu, giơ tay đỡ trán, sau đó lảo đảo lùi lại ngã ngồi xuống giường phượng.
Nghe tiếng rên rỉ đau đớn, Triệu Thanh Uyển biết là hắn.
Ngay lúc nàng do dự không biết có nên bước ra hay không, Tiêu Sát cố chịu đau, cao giọng: "Tiểu Mục Tử!"
Tiểu Mục Tử ở bên ngoài nghe tiếng vội chạy đến tẩm điện: "Hoàng thượng, có Tiểu Mục Tử, hoàng thượng có gì dặn dò?"
"Tối nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở đây, ngươi và Tiểu An Tử về nghỉ ngơi đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ."
"Vâng, vậy hoàng thượng nghỉ ngơi sớm, nô tài cáo lui."
"Ra ngoài đóng cửa lại."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử nhìn ra hoàng thượng dường như đang không khỏe, nhưng chủ tử đã nói không cần gã hầu hạ, còn bảo gã đóng cửa, gã cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành nghe lệnh lùi ra, sau đó nói với Tiểu An Tử: "Hôm nay hoàng thượng muốn ngủ lại Phượng Nghi Điện, ngươi đi đóng cổng, sau đó nghỉ ngơi đi, ta ở đây gác đêm cho hoàng thượng."
"Hay là để Tiểu An Tử gác đêm cho. Nếu công công không chê thì đến phòng của Tiểu An Tử chợp mắt đi, chờ đến sáng Tiểu An Tử sẽ đi gọi ngài."
"Việc này..." Tiểu Mục Tử do dự ngẩng đầu.
Đêm đã khuya, hoàng thượng muốn đi ngủ, chốc lát sẽ không gọi gã.
Vì vậy gã nói: "Thôi được, ta đi chợp mắt. Nếu hoàng thượng tỉnh thì phải lập tức gọi ta, tuyệt đối không được giở trò trước mặt ta đấy."
"Công công yên tâm, chỉ cần hoàng thượng vừa tỉnh, Tiểu An Tử nhất định sẽ đi gọi ngài ngay."
"Được rồi, vậy dẫn ta đến phòng của ngươi xem."
"Vâng, mời công công đi bên này."
Tiểu An Tử lập tức đưa Tiểu Mục Tử đến phòng mình, sau khi sắp xếp cho Tiểu Mục Tử xong, gã quay lại, dán tai lên cửa tẩm điện nghe động tĩnh bên trong, nhưng gã lại sợ bị hoàng thượng phát hiện, lập tức cẩn thận lùi xa mấy bước, ngoan ngoãn đứng gác đêm.
Thấy Tiểu Mục Tử đã đi, cửa cũng đã đóng, Tiêu Sát không nhịn được nữa, ôm trán k.êu rên.
Một tiếng lại một tiếng, nghe thôi cũng có thể cảm nhận hắn đang cố chịu đau.
Triệu Thanh Uyển đứng trốn gần đó, trái tim thắt chặt.
Bây giờ có nên xuất hiện không?
Xuất hiện rồi phải nói gì với hắn? Làm gì đây?
Nếu hắn muốn làm gì đó với nàng, nàng nên dùng thái độ nào đáp lại đây?
Lần này ra ngoài là quyết định liên quan đến vận mệnh của nàng, Thuần thái phi và Vân Tụ, vậy nên mỗi một bước đều phải hành động cẩn thận.
Đang rối rắm suy nghĩ, Tiêu Sát cũng liên tục r.ên rỉ, Triệu Thanh Uyển cắn môi, vén màn lên, bình tĩnh bước ra, nhẹ giọng gọi: "Tiêu Sát."
"Nàng cuối cùng cũng chịu bước ra rồi!" Tiêu Sát dường như không bất ngờ, hắn cố chịu đau, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Thanh Uyển sửng sốt.
Nàng đi đến giường phượng, quan tâm hỏi thăm: "Có phải ngài tái phát bệnh cũ không? Có mang thuốc an thần theo không?"
"Thì ra nàng còn nhớ, ta cứ tưởng nàng quên rồi."
"Sao quên được? Chỉ là không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ngài đã là cửu ngũ chí tôn nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh này."
"Đã là bệnh khó chữa, sao có thể dễ dàng chữa được?"
"Vậy ngài có chuẩn bị thuốc an thần không? Ở đâu? Thiếp lấy cho ngài uống!"
"Ở Thanh Lương Điện."
"Thanh Lương Điện? Vậy... Thiếp bảo Tiểu An Tử đi lấy."
Thuốc ở Thanh Lương Điện, Triệu Thanh Uyển đương nhiên không thể đi lấy, chỉ đành nhờ Tiểu An Tử.
Nhưng nàng đang định ra ngoài gọi Tiểu An Tử, Tiêu Sát bỗng nắm chặt cổ tay nàng: "Đừng gọi gã, ta không uống."
"Ngài đã đau thành như vậy sao có thể không uống?"
"Nàng đang quan tâm ta sao?" Thấy Triệu Thanh Uyển sốt ruột, Tiêu Sát hỏi.
"Thiếp..."
"Triệu Thanh Uyển, trong lòng nàng vẫn còn quan tâm ta có phải không?"
"Thiếp... Thiếp không biết..."
Bị ánh mắt rực lửa của Tiêu Sát nhìn chằm chằm, hai má Triệu Thanh Uyển nóng lên, sau khi ấp úng trả lời, đôi môi lập tức bị Tiêu Sát lấp kín.
"Ưm..." Triệu Thanh Uyển kêu lên.
Tiêu Sát đang rất đau đầu nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Lúc này, giai nhân mình nhớ nhung ở ngay trước mắt, hơn nữa tối nay còn là nàng chủ động xuất hiện, chủ động quan tâm hắn, cơ hội hiếm có như vậy, hắn chỉ muốn dùng cơ thể kể ra tất cả tình ý và trằn trọc.
Lần này Triệu Thanh Uyển không kháng nghị hắn mà dần dần đáp lại.
Vụng về đáp lại.
Tiêu Sát cảm nhận được, cả thể xác và tinh thần càng trở nên hưng phấn.
Cơn đau đầu lúc này với hắn mà nói biến thành kèn xung phong.
Sau khi xiêm y của hai ngươi rơi đầy dưới đất, cả tẩm điện ý xuân dào dạt.
Chỉ là có lẽ vì quá đau đầu, cơ thể quá mệt, sau khi nếm hết xuân sắc, chưa kịp hỏi tại sao đêm nay Triệu Thanh Uyển lại xuất hiện ở Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát đã thiếp đi.
Trong bóng đêm, Triệu Thanh Uyển mang tâm trạng phức tạp nhìn hắn ngủ say, sau đó xuống giường mặc quần áo, rồi cầm quần áo bẩn dưới giường vào lòng, nhẹ nhàng mở cửa, thấy Tiểu An Tử đang tựa lưng đứng dựa vào tường gác đêm, có điều hai mắt nhắm chặt như đã ngủ.
Nàng tới gần đẩy gã một cái, gọi: "Tiểu An Tử, tỉnh dậy đi."
"A, nương nương, người ra rồi sao?" Tiểu An Tử mở mắt, vui vẻ hỏi.
"Suỵt! Hoàng thượng mới vừa ngủ, chúng ta đừng làm ồn ngài ấy. Tiểu An Tử, việc tối nay ngươi không được nói cho bất kỳ ai. Nếu hoàng thượng cứ hỏi ngươi cứ nói đúng sự thật, cứ nói ngươi chỉ gặp ta, còn lại thì không biết."
"Nương nương yên tâm, Tiểu An Tử sẽ không gây thêm phiền phức cho nương nương."
"Ta phải đi rồi, tối nay ngươi hầu hạ hoàng thượng cho tốt."
"Vâng, nương nương bảo trọng, Tiểu An Tử sẽ ở đây chờ người trở về Phượng Nghi Điện."
"Đa tạ ngươi."
Triệu Thanh Uyển mỉm cười gật đầu với Tiểu An Tử, sau đó nhanh chóng rời khỏi Phượng Nghi điện.