"Nương nương, là người sào?"
"Vân Tụ, là ta. Sao trễ rồi ngươi còn ở bên kia?"
Triệu Thanh Uyển cẩn thận về bên ngoài lỗ chó ở lãnh cung, đang định dời tảng đá thì nghe tiếng Vân Tụ.
"Nương nương, Vân Tụ không yên tâm nên ở đây chờ người về."
"Đồ ngốc, không phải ta đã bảo sẽ an toàn trở về sao?" Triệu Thanh Uyển hạ giọng quở trách Vân Tụ, nhưng lòng lại chua xót.
Vân Tụ vội dời mấy thứ che chỗ chó, để nàng thuận lợi trở về.
"Nhìn thấy nương nương thì Vân Tụ yên tâm rồi."
Triệu Thanh Uyển vừa đứng dậy, Vân Tụ lập tức nghẹn ngào ôm chặt lấy nàng.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Tụ: "Được rồi, đừng khóc, Thuần thái phi ngủ chưa?"
"Vốn dĩ Thuần thái phi định ở đây canh nhưng nô tỳ sợ bà ấy không chịu nổi nên đã đẩy bà ấy về phòng, bà ấy mới đi."
"Khổ cho hai người."
"Nô tỳ chịu chút khổ này có đáng là gì, nương nương phải mạo hiểm ra ngoài, nương nương người mới chịu khổ. Đúng rồi, nương nương có gặp được hoàng thượng không?"
"Gặp rồi."
"Thật sao, thế thì tốt quá! Vậy hoàng thượng nói gì? Có đồng ý thả chúng ta ra khỏi lãnh cung không?"
"Suỵt, cẩn thận kẻo thị vệ bên ngoài nghe thấy, chúng ta về phòng rồi nói."
"Vâng."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói đã gặp được hoàng thượng, Vân Tụ kích động đến mức quên rằng ở cửa lãnh cung còn có thị vệ canh gác.
Hai người về phòng.
Thuần thái phi vốn không hề ngủ, vừa nghe tiếng động, lập tức xuống giường: "Hoàng hậu về rồi."
"Để thái phi lo lắng."
"Thấy ngươi bình yên vô sự trở về thì tốt. Việc đó... Thuận lợi không?"
"Có thể nói là thuận lợi. Ta rời khỏi lãnh cung, đi thẳng đến Phượng Nghi Điện, không ngờ không lâu sau hoàng thượng cũng đến Phượng Nghi Điện."
"Trùng hợp vậy sao? Đúng là may mắn, thế ngươi và hoàng thượng..."
Nửa câu sau Thuần thái phi không hỏi thẳng, chỉ khẽ cười.
Triệu Thanh Uyển biết bà muốn hỏi gì, gò má ửng đỏ.
Vân Tụ ở bên không rõ có chuyện gì, chỉ vội hỏi: "Đúng rồi, nương nương đã cầu xin hoàng thượng chưa? Hoàng thượng có chịu thả chúng ta ra khỏi lãnh cung không?"
"Ta không nói với ngài ấy việc này."
"Sao cơ? Thế chẳng phải chuyến đi đêm nay của nương nương uổng phí rồi sao?"
"Tuy ta không nói với ngài ấy việc này nhưng không có nghĩa chuyến đi này là vô ích." Triệu Thanh Uyển mỉm cười.
Câu này nàng chủ yếu là nói cho Thuần thái phi nghe.
"Đúng đấy Vân Tụ, ngươi đừng vội, nghe hoàng hậu nói thế nào đã."
"Nô tỳ biết rồi, vậy nô tỳ không hỏi nhiều nữa."
"Thuần thái phi, Vân Tụ, dù sao đêm nay ta cũng đã thuận lợi gặp hoàng thượng, ngài ấy chắc cũng đoán được ta muốn rời khỏi lãnh cung. Còn về việc ngài ấy có hạ chỉ thả chúng ta hay không, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ. Dù sao thứ khó dò nhất là trái tim của đế vương!"
Triệu Thanh Uyển không úp úp mở mở, cũng không nói thẳng.
Vân Tụ nghe vậy thì bĩu môi nhíu mày, nàng muốn hỏi gì đó nhưng lại xấu hổ không dám.
Thuần thái phi gật đầu: "Được rồi, nếu hoàng thượng đã biết suy nghĩ của hoàng hậu thì việc hoàng hậu cần làm cũng đã làm rồi. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đi. Thôi, hai canh giờ nữa là trời sáng, hoàng hậu cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi."
"Ừ, mọi người cũng nghỉ ngơi đi, Vân Tụ, ngươi cũng thế."
"Vâng, nương nương." Vân Tụ bĩu môi.
Triệu Thanh Uyển thấy thế thì mỉm cười.
Sau khi tắt đèn, lên giường nằm, nàng lại không hề buồn ngủ, trong lòng không khỏi nhớ lại cảnh mới mây mưa cùng Tiêu Sát ở Phượng Nghi Điện.
Tối nay là lần đầu tiên nàng đáp lại Tiêu Sát.
Điều này khiến nàng cảm thấy có lỗi với Tử Huân ca ca, cũng có lỗi với trái tim của mình.
Càng khiến nàng phiền não hoang mang hơn chính là bản thân lại không phân biệt được việc bản thân đáp lại Tiêu Sát tối nay có phải vì để Tiêu Sát thả mình ra khỏi lãnh cung hay không, hay là xuất phát từ tiềm thức?
Triệu Thanh Uyển trằn trọc không ngủ được.
Mà ở Phượng Nghi Điện, hiếm khi Tiêu Sát có giấc ngủ say.
Nhưng khi tỉnh lại, trên giường phượng chỉ có một mình hắn, không còn giai nhân đâu.
Hắn lập tức ngồi bật dậy sững sờ.
Nhớ lại mọi thứ đêm qua như mộng như ảo, không hề có cảm giác chân thật.
Nhưng hắn lại vô cùng khẳng định tối qua mình và Triệu Thanh Uyển thật sự đã mây mưa trên chiếc giường phượng này. Cảm giác tuyệt vời ấy trước đây hắn chưa từng trải qua nhưng lại khiến hắn khắc ghi như thế, quyến luyến như vậy.
Hắn cao giọng gọi: "Tiểu Mục Tử! Tiểu Mục Tử!"
"Hoàng Thượng, có Tiểu An Tử! Mục công công... Ngài ấy đi ra ngoài rồi, nô tài lập tức đi gọi ngài ấy."
Nghe hoàng thượng gọi, Tiểu An Tử đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh giấc, vội chạy vào tẩm điện, tìm cớ thay Tiểu Mục Tử.
"Không cần gọi gã. Tiểu An Tử, trẫm hỏi ngươi, tối qua có phải hoàng hậu đã tới Phượng Nghi Điện không?"
"Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương... Hoàng hậu nương nương tối qua thật sự đã đến Phượng Nghi điện. Xin hoàng thượng thứ tội, tối qua không phải nô tài cố ý giấu giếm hoàng thượng..." Tiểu An Tử vội quỳ xuống.
"Được rồi, trẫm có nói trị tội ngươi sao? Trẫm chỉ hỏi ngươi tối qua sao hoàng hậu lại ở Phượng Nghi Điện, nàng ấy đã nói gì với ngươi? Nói đúng sự thật cho trẫm nghe!"
"Tạ hoàng thượng tha tội. Nô tài cũng không biết sao hoàng hậu nương nương lại về Phượng Nghi điện, tối qua nô tài chỉ nghe có tiếng gõ cửa, đến khi mở cửa mới biết là hoàng hậu nương nương. Sau khi vào nương nương nói muốn vào trong điện xem, rồi nương nương nói xiêm y trên người không cẩn thận bị bẩn rồi, bảo nô tỳ đến phòng Vân Tụ cô nương ở trước đây lấy bộ đồ sạch cho nương nương thay. Một lúc sau thì hoàng thượng đến."
"Vậy ngươi có biết nàng đi lúc nào không?" Tiêu Sát nhìn chằm chằm Tiểu An Tử, trầm giọng hỏi.
"Hồi hoàng thượng, khi nương nương đi nô tài đang canh giữ ngoài điện, hình như khoảng một canh giờ sau khi hoàng thượng vào tẩm điện thì nương nương đi. Trước khi đi, nương nương dặn dò nô tài hầu hạ hoàng thượng cho tốt."
"Nàng ấy thật sự nói vậy?"
"Hồi hoàng thượng, từng câu từng chữ nô tài nói đều là thật, nô tài không dám lừa gạt hoàng thượng."
"Được rồi, mọi việc xảy ra ở Phượng Nghi Điện tối qua không được nói với bất kỳ ai, nếu không, cẩn thận cái đầu của ngươi!"
"Vâng, nô tài tuân lệnh. Hoàng thượng yên tâm, tối qua nô tài không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì cả." Tiểu An Tử cúi đầu, run rẩy bảo đảm.
Tiểu Mục Tử đã thức giấc, đang lặng lẽ đứng bên ngoài. Nghe hoàng thượng và Tiểu An Tử ở trong nói chuyện, nhất thời gã không dám đến gần.