Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 388: Hội vui vẻ đưa tiễn

"Leo lên được hay không, nhưng là người ta chưa hẳn nghĩ như vậy, có thể cảm thấy đều là thân thích, dìu dắt nhau là cần phải. Bằng không, nàng cũng sẽ không thể xa xôi như thế, đẩy muội muội muội phu vào kinh, thật có thể có bản lãnh này, ở An Châu không phải là đọc sách giống nhau sao? Ngươi xem Đại ca cùng Tiểu Tứ không phải là một ví dụ? Chẳng lẽ tương lai một nhà chúng ta đều chuyển đến kinh thành, nàng cũng đi theo phải không?"

"Nàng nếu thực bỏ được, ta cũng là sẵn lòng. Ta còn được không một nhi tử đó, tựa như Khang Bình." Thẩm thị cười nói, dù sao đều là vì tốt cho Tử Vũ, Thẩm thị cũng sẽ không tính toán.

"Đúng rồi, mấy ngày nay cha đều làm những cái gì? Thư viện bên kia tường viện xây xong chưa?" Tử Tình hỏi.

"Ừ, phòng ở nói không xây trước, hai năm này đều không dùng, phòng ở xây xong rồi, không có người ở ngược lại không tốt, bây giờ chỉ chờ đến mùa đông và đầu xuân sang năm trồng cây thôi."

Bây giờ Tăng Thụy Tường có thư viện này, cũng coi như có cái gửi gắm tinh thần, từng ngọn cây cọng cỏ, một bông hoa một dây leo, Tăng Thụy Tường đều cẩn thận nghiên cứu tập tính, thư viện này, quá đỗi chính là một loại thương tiếc của Tăng Thụy Tường đối với Tiểu Tuệ, Tử Tình cũng là từng đề nghị, dứt khoát, ở trong cửa lớn thư viện, xây một pho tượng Tiểu Tuệ, đáng tiếc, trừ Điền thị ra, ai cũng không biết Tiểu Tuệ trông như thế nào?

Mấy đứa Văn Tinh Vực có tháp này muốn dựng, bắt đầu bận rộn, bởi vì Tử Tình yêu cầu bọn họ bằng bản lĩnh của mình, cho nên, nhặt gạch, nhặt mái ngói, còn có thừa lại trước kia, cũng là không tốn hai ngày, mặt khác, chính là lên núi đập quả thông, việc này Tử Tình không yên lòng để cho mấy đứa nhỏ vào núi, bèn để cho thị vệ đi theo.

Chờ mấy đứa Thư Duệ hoàn thành việc dựng tháp, ngày cũng tiến vào tháng bảy rồi, Tiểu Dực bọn họ cũng nên trở về, ba đứa nhỏ thương lượng một chút. Định đi vào sáng mùng năm tháng bảy, Tử Tình đáp ứng mở một lễ hội vui vẻ đưa tiễn hoàn toàn mới cho bọn họ.

Ngày mùng bốn, ba đứa nhỏ vừa hưng phấn lại có chút ưu thương, hưng phấn là có chút mong đợi đối với buổi tối lễ hội vui vẻ đưa tiễn. Không biết Tử Tình có thể dẫn bọn chúng chơi những cái gì, ưu thương là vì sau đêm nay, lại là ly biệt thật lâu.

Ai ngờ sáng sớm hôm đó. Tử Tình đã gọi bảy đứa nhỏ đến, nói: "Các ngươi còn nhớ truyện A Phàm Đề ta từng kể cho các ngươi không?"

Mấy người đều trăm miệng một lời đáp: "Nhớ ạ."

"Được, hôm nay ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ, các ngươi xem, tổng cộng có A Phàm Đề, ba y lão gia, đứa ở, người nghèo, thẩm phán, còn có tôm tép nhãi nhép linh tinh, mỗi người các ngươi, bắt thăm. Xem ai bắt được nhân vật nào, các ngươi chọn hai truyện, diễn một vở kịch cho ta xem, được không?"

Ba y: cách gọi của người Tây Vực, chỉ quan lại, quyền quý…, ở trong truyện A Phàm Đề, ba y lão gia là địa chủ

Mấy đứa nhỏ đều cảm thấy rất mới mẻ, đều muốn diễn A Phàm Đề, Thư Duệ nói: "Không phải nói bắt thăm sao?"

Mấy đứa nhỏ tự đi phòng chơi bắt thăm tập luyện rồi, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới mấy đứa nhỏ còn rất để tâm, lại có thể đến cả cơm cũng không ăn tử tế, chẳng qua. Sắc mặt ai nấy đều cười mủm mỉm.

Có thế, việc này đối với bọn họ mà nói, cũng là một trải nghiệm mới mẻ. Tử Tình còn có chút chờ mong buổi tối sẽ thấy màn biểu diễn đặc sắc gì đây.

Sớm ăn xong cơm chiều, Tử Tình phân phó đám nha hoàn ở bên cạnh tiểu tháp trong đình, mỗi người cầm một cái bồ đoàn, ngồi trên chiếu. Trước mặt mỗi người đặt một cái bàn nhỏ, mang lên các loại dưa và trái cây cùng điểm tâm.

Trời vừa tối, La Hạo Viêm dẫn đầu đốt lửa trước tiên, bảy tám cái đầu nhỏ tiến đến chỗ miệng lò tháp, ngay cả Yên Nhiên cũng giúp đỡ nhặt quả thông đưa qua. Mấy người đốt tháp sáng lên, mới ngồi xuống vị trí của mình. Tử Tình phái những nha hoàn gã sai vặt không liên quan đi rất xa, không cho tới gần cầu nổi.

Tử Tình suy nghĩ một chút, nói ra trước: "Nhìn thấy các ngươi, ta lại nhớ tới hồi ta còn nhỏ, ta vô cùng hâm mộ những đứa nhỏ có thể đeo túi sách đi đọc sách, đáng tiếc, ta là nữ, nơi này còn không có trường học cho nữ. Khi đó, ta vô cùng hy vọng lớn lên, sau khi lớn lên, ta sẽ có thể biết rất nhiều chữ, kiếm rất nhiều bạc, muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó, nhưng là, đợi đến sau khi lớn lên, mới phát hiện, thì ra, thời gian tốt đẹp nhất, đã theo khe hở gian chạy trốn rồi, một đi không trở lại, cho nên, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi hy vọng lớn lên không?"

"Hy vọng, sau khi lớn lên, ta sẽ có thể luyện thành võ công lợi hại nhất, ta sẽ có thể đánh bại cha ta. Ta sẽ có thể làm một đại tướng quân, còn uy phong hơn cha ta." La Hạo Viêm cướp lời.

"Ta cũng muốn, sau khi lớn lên sẽ không cần đọc sách, cha ta cũng không thể quản ta mãi, còn có, sau khi lớn lên, ta có phải có thể thành thân cùng Yên Nhiên muội muội hay không?" Văn Tinh Vực hỏi.

"Không được, ngươi nghĩ mà đẹp, sau khi ngươi lớn lên, muội muội ta còn chưa có lớn lên đâu." Thư Duệ và Thư Ngạn đồng thời nói.

Tử Tình nhìn về phía Tiểu Dực, Tiểu Dực lúc này nghĩ tới, "Ta là nói thật hay là nói dối đây? Ta có thể nói, sau khi lớn lên, ta cũng muốn ở cùng muội muội không? Cô cô có thể tức giận hay không đây?"

Bên cạnh La Hạo Viêm đẩy Tiểu Dực một cái, "Nghĩ cái gì thế, hỏi ngươi đó?"

"Ta, ta cảm thấy như vậy cũng không tệ, ta và Yên Nhiên muội muội cùng nhau chậm rãi lớn lên." Tiểu Dực vẫn là nửa thổ lộ tiếng lòng.

Tử Tình nghe xong nhíu nhíu mày, nói: "Các ngươi còn đều là trẻ con, chuyện tương lai ai cũng không nói được chính xác, không nên dễ dàng cho người khác hứa hẹn của các ngươi. Đối với một nam hài tử mà nói, các ngươi biết là cái gì là quan trọng nhất không?"

Thư Ngạn cướp lời: "Nương, ta biết, nương từng dạy qua chúng ta, làm một nam hài tử, sau khi lớn lên, đầu tiên phải có lòng mang trách nhiệm, cũng chính là có gánh vác, như vậy hắn mới có thể phụ trách bản thân và gia đình, tiếp theo phải có năng lực, như vậy, hắn mới có thể gánh vác tránh nhiệm nuôi dưỡng gia đình, sẽ không để cho người nhà đi theo hắn sống khổ cực, còn có, còn có cái gì ta không nhớ lắm." Thư Ngạn vuốt đầu mình hơi có chút hối hận.

"Còn có, một người còn phải có trái tim yêu thương, có lòng thương xót, nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì cứu tế cả thiên hạ (*)." Thư Duệ bổ sung thêm.

Câu gốc: cùng tắc độc thiện kì thân, phú tắc kiêm tể thiên hạ. Cái chỉ lo thân mình ở đây là chỉ lo giữ mình đức tốt, mặc kệ kẻ khác tốt xấu.

"Điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này, chính là thời điểm đặt nền móng bây giờ của các ngươi, tựa như xây phòng ở, phải đắp nền tốt, nhà này mới không thể sụp. Cho nên các ngươi phải cố gắng thật tốt, chỉ có lúc nhỏ, cố gắng xây dựng trụ cột tốt, tương lai mới có thể có thành tựu. Đọc sách và luyện võ đều là một đạo lý, không phải là việc một sớm một chiều một lần là xong, các ngươi ngẫm lại, ta nói có đúng hay không?"

"Cô cô, chúng ta đã hiểu, về sau, chúng ta không nên ham chơi, phải dùng tinh lực ở trên phương diện học tập, tương lai còn dài, mới có thành tựu lớn." Suy cho cùng Văn Tinh Vực lớn hơn hai tuổi, nói trước tiên.

"Cô cô không phải là ý này, lúc nên chơi thì phải chơi thống khoái, còn lúc nên học, phải tĩnh tâm học kiên định. Đây là kỳ vọng của cô cô đối với các ngươi. Còn có một điều. Nhà cô cô cách Kinh thành khá xa, cô cô không hy vọng các ngươi hàng năm lãng phí thời gian ở nhà cô cô, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Cô cô cảm thấy các ngươi nên là đi ra bên ngoài nhiều một chút, nhìn xem phong cảnh khác nhau, kết giao bằng hữu khác nhau. Như vậy, tầm nhìn của các ngươi mới có thể rộng lớn hơn." Cuối cùng Tử Tình cũng nói ra lời nói trong lòng.

Tiểu Dực vừa nghe, liền bĩu môi nhìn Tử Tình hỏi: "Cô cô là không thích Tiểu Dực rồi?"

Tử Tình vội nói: "Cô cô thật đúng là không có ý này, cô cô là hy vọng mỗi người các ngươi đều có một tiền đồ tốt. Được rồi, không nói những cái này nữa, cô cô xem xem các ngươi luyện tập một ngày, cô cô cũng có chút khẩn cấp muốn xem xem các ngươi biểu diễn rồi. Ai là A Phàm Đề?"

Thư Ngạn bắt thăm được A Phàm Đề. Tiểu Dực là thẩm phán, Thư Duệ là đứa ở, La Hạo Viêm là ba y lão gia, Văn Tinh Vực là vợ của ba y lão gia, Thư Ngọc là người nghèo. Mấy người còn chuẩn bị trang phục riêng, đứa ở cùng người nghèo mặc quần áo ngắn, Tử Tình tìm cái khăn mặt, cho Thư Ngạn bọc tóc lên, Tử Tình không biết bọc lớn, không giống A Phàm Đề, trái lại giống quỷ trộm địa lôi trong phim điện ảnh 《 địa lôi chiến 》, chọc mọi người cười ầm lên.

Diễn xuất bắt đầu, Thư Ngạn không có con lừa. Chỉ đành phải dùng một con ngựa tre thay thế, chẳng qua, giọng điệu của A Phàm Đề nhưng là học được bảy tám phần giống, còn đừng nói, nhìn ra được, mấy đứa nhỏ là tốn tâm tư rồi. Nhất là Văn Tinh Vực sắm vai bà địa chủ, Thư Duệ tìm bộ quần áo cũ của Tử Tình cho hắn, cũng bọc tóc lên, Tử Tình còn đeo cái đai buộc đầu cho hắn, chỗ khóe miệng điểm nốt ruồi cho hắn, đây là hình tượng bà địa chủ Tử Tình lấy ra từ trong TV.

Tử Tình vừa trang điểm xong cho Văn Tinh Vực, mấy đứa nhỏ cười so với vừa rồi còn khủng khiếp hơn, nhất là La Hạo Viêm, liên tục xoa bụng không thẳng lên nổi thắt lưng.

Chỉ là trang phục của A Phàm Đề Tử Tình không chuẩn bị đầy đủ, không có phong tình của Tây Vực, chẳng qua, dù là như vậy, mọi người cũng cười ngã trái ngã phải, một vở diễn xuất, diễn viên cũng cười mấy trận.

Nhất là Văn Tinh Vực ảo não cùng rối rắm đầy mặt, càng làm cho Tử Tình thoải mái cười to, đứa nhỏ này luôn nói muốn đổi nhân vật, nhưng là ai cũng không đồng ý, khó khăn lắm mới biểu diễn xong, trừ Văn Tinh Vực, vẻ mặt mấy đứa nhỏ cũng là vui vẻ không thôi, có lẽ chính bọn họ cũng không nghĩ tới, có thể từ nhân vật trong kịch học được không ít thứ.

"Được rồi, ta dẫn bọn ngươi chơi trò chơi thứ hai, chính là đấu thành ngữ tiếp long, ta đếm tới mười, ai thua, người đó kể chuyện cười, hoặc là xướng bài hát, làm một bài thơ, đều được, các ngươi nói được không? Chẳng qua, ta đọc ít sách, ta và Thư Vĩ sẽ không tham gia, sáu người các ngươi chơi, ta làm trọng tài."

Tiếp long: lấy văn thơ hoặc loại đồ vật khác nhau, dùng phương thức nối tiếp trên dưới gắn liền với nhau, hơn nữa có thể kéo dài đến vô cùng vô tận. Nó tựa như một sân khấu vô tận, mỗi người chơi đều là vai chính.

"Cô cô, chúng ta chơi trò này ở học đường rồi. Không bằng cô cô lại dạy chúng ta xướng ca đi? Chúng ta đều biểu diễn xong cho cô cô rồi, cũng nên đến lượt cô cô biểu diễn cho chúng ta." Tiểu Dực nói.

Xướng ca, Tử Tình suy nghĩ một chút, cũng chính là 《 đồng niên 》 thích hợp, liền nói: "Như vậy đi, ta nhớ tới cha Thư Duệ từng nghe được từ bên ngoài một ca khúc, ca từ ta có chút không nhớ được, ta cảm thấy xướng cho các ngươi nghe vừa đúng dịp, bởi vì bài hát này, rất dễ dàng sinh ra đồng cảm cùng thơ ấu của chúng ta, tên ca khúc là 《 đồng niên 》, nghe nói là một vị thúc thúc họ La soạn nhạc."

Mấy đứa nhỏ vừa nghe học xướng ca, đều rất vui vẻ, Tử Tình để cho Thư Duệ đặt bút viết xuống ca từ, ở giữa có một đoạn không nhớ được lắm, Tử Tình hơi sửa chữa một chút.

"Trên cây đa bên hồ nước ve sầu đang kêu “ve ve” mùa hè

Trên bàn đu dây trong sân chỉ có bươm bướm đứng ở trên

Trên bục giảng đôi môi tiên sinh còn đang ra sức ê a ê a đọc không ngừng

Tuổi thơ chờ đợi tan lớp chờ đợi tan trường chờ đợi nô đùa

Luôn phải chờ tới trước khi ngủ mới biết được bài tập chỉ làm được một chút xíu

Luôn phải chờ tới sau cuộc thi mới biết được sách nên đọc đều không có đọc

Một tấc thời gian một tấc vàng tiên sinh đã nói một tấc vàng khó mua được một tấc thời gian

Một ngày lại một ngày một năm rồi lại một năm mơ mơ màng màng mà thơ ấu

Không có ai biết vì sao mặt trời luôn hạ xuống bên kia núi

Không ai có thể nói cho tôi biết trong núi có thần tiên ở hay không

Bao nhiêu ngày luôn một mình đối mặt với bầu trời ngẩn người

Tuổi thơ cứ tò mò như vậy cứ ảo tưởng như vậy cô đơn như vậy

Dưới ánh mặt trời chuồn chuồn bay qua từng mảnh từng mảnh ruộng lúa xanh mượt

Màu nước bút sáp mầu cùng bảng pha màu không vẽ ra được cầu vồng nơi chân trời kia

Khi nào thì mới có thể giống như đồng học cấp cao có gương mặt trưởng thành cùng với cao lớn

Tuổi thơ mong đợi ngày nghỉ mong đợi ngày mai mong đợi lớn lên

Một ngày lại một ngày một năm rồi lại một năm

Tuổi thơ mong đợi lớn lên "

Mấy đứa nhỏ chụm đầu vào một chỗ, vừa thấy ca từ này, đã thích rồi. Tử Tình bắt đầu dạy bọn họ xướng, bọn họ đều được học trụ cột âm nhạc cổ điển, học bài này quả thực quá đơn giản, ca khúc trôi chảy lanh lảnh như vậy, không đến mấy phút đã học xong.

Chỉ xướng ca không có gì thú vị, Tử Tình để cho mấy đứa nhỏ này tay cầm tay làm thành một vòng tròn, vừa xướng vừa nhảy, không nghĩ tới Yên Nhiên còn đi theo sau Thư Duệ suốt, cũng nhảy nhót, lại sau này, bảy nam hài tử giữ Yên Nhiên ở bên trong, xướng nhảy.

Nhảy mệt rồi, mấy đứa nhỏ đặt mông ngồi ở trên bồ đoàn, Tiểu Dực hỏi: "Cô cô, vì sao mặt trời sẽ xuống núi vậy? Ta cũng muốn biết."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất