Tiễn bước Thư Duệ, trong lòng Tử Tình hết sức mất mát mấy ngày, bên tai cứ vang lên lời đứa nhỏ lúc gần đi ôm mình nói, "Nương yên tâm, ba năm sau ta nhất định sẽ trở về." Lại là một cái ba năm chờ đợi dài dằng dặc.
Cũng may hôn sự của Vĩnh Liên bắt đầu chuẩn bị rồi, mấy người Lưu thị liên tục lôi kéo Tử Tình cùng Trần thị, hỗ trợ chọn mua đồ, kiểm tra chỗ nào còn bỏ sót hay không.
Lâm Khang Bình thì vẫn bận rộn về Lâm trang chuẩn bị xây dựng nhà tổ, chuyện đã đáp ứng, vẫn là mau chóng giải quyết, như vậy, mới có thể lấy được tín nhiệm của người khác, đây cũng là nguyên tắc làm người làm buôn bán Lâm Khang Bình vẫn tuân theo những năm này.
Bên người Tử Tình không có Tiểu Bạch, Tiểu Phấn đến cuối năm cũng phải xuất giá, Thải Vân tuổi tác cũng không nhỏ, Tử Tình muốn để cho nàng và Truy Nguyệt gả cho Đại Giang Đại Hà, dù sao bọn họ đều là cùng từ đi trong cung ra, cứ như vậy, nha hoàn bên cạnh Tử Tình chỉ còn Tiểu Trúc, Tiểu Hòa cùng Tiểu Mễ lại đều là đi theo Tiểu Tử làm việc nhà bếp, cho nên, mua mấy nha hoàn thích hợp đã trở thành đại sự hạng nhất.
Ai ngờ Hoa ma ma biết được, tỏ vẻ không ổn, bởi vì Thải Vân Truy Nguyệt thành thân rồi, sẽ không thể ở lại bên cạnh Yên Nhiên, huống hồ, ban đầu khi đến, là nói trước muốn che chở Yên Nhiên lớn lên, đời này không thành thân.
Tử Tình cảm thấy việc này rất không nhân tính hóa, liền thừa dịp lúc Tiểu Dực ở đây, tìm Thải Vân Truy Nguyệt đến, hai người đều bày tỏ, cả đời này không thành thân, ở bên Yên Nhiên.
Thấy Tử Tình kiên quyết cự tuyệt, Tiểu Dực nói: "Các nàng năm nay cũng chỉ mới mười sáu, muội muội sáu tuổi, chờ muội muội mười lăm tuổi, các nàng lại thành thân cũng không muộn."
Tử Tình vừa nghe, hai mươi lăm tuổi ở đây thật đúng là gái lỡ thì rồi, đến lúc đó có thể tìm được nam tử thích hợp ở đâu, bèn nói: "Thế không thể được, như vậy đi, nhiều nhất đến hai mươi, đến lúc đó các nàng không thành thân, ta sẽ đuổi các nàng đi."
Thải Vân Truy Nguyệt nghe xong, quỳ xuống dập đầu tạ ơn, đời này, các nàng thật đúng là không dám hy vọng xa vời có thể có gia đình của mình, năm tuổi bị bán vào vương phủ, chọn đi học võ, cả đời này chính là bán mạng cho chủ tử, đâu ngờ chọn đến để hầu hạ Tử Tình và Yên Nhiên, Tử Tình còn một lòng tính toán cho các nàng, trong lòng há có không cảm động?
"Dứt khoát ta liền làm người tốt đến cùng, trở về nói với Đại Giang Dại Hà một chút, để cho bọn họ chờ các ngươi bốn năm." Tử Tình cười nói.
Tiểu Dực biết Tử Tình lúc này thiếu người, để cho Phương quản gia từ trong thôn trang của hắn chọn bốn người thành thật phúc hậu cho Tử Tình, nói trước làm đến mười tám sẽ để các nàng trở về thành thân.
Tử Tình tự mình mang theo Hoa ma ma chọn tám tiểu nha đầu bảy tám tuổi từ chỗ người môi giới, để lại cho Yên Nhiên sử dụng, bởi vì Tử Tình thấy Vĩnh Liên thành thân mang theo bốn nha đầu đi qua bồi gả, nghĩ vẫn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên tốt hơn một chút, biết gốc biết rễ, phẩm tính gì gì đó cũng có thời gian tìm hiểu, bèn mua mấy đứa trước, giao cho Tiểu Phấn dạy dỗ mấy tháng trước.
Tử Tình bận rộn xong những việc này, mới nhớ tới, hình như thi Hương đã qua rồi, cũng không biết đệ đệ của Phó thị trúng không, tốt xấu gì hắn cũng gọi mình là tỷ tỷ, hạ lễ cũng nên chuẩn bị một phần.
Nghĩ tới việc này, khi Tử Tình thỉnh an Thẩm thị, bèn hỏi ra, Phó thị cười nói: "Vừa khéo hôm qua tướng công mới thấy danh sách các tỉnh báo lên Lễ bộ, trúng, không chỉ đệ đệ ta trúng, nhi tử của tiểu cô cũng trúng, hôm qua tướng công có việc trì hoãn, về trễ nên quên mất vụ này."
Thẩm thị cười nói: "Ngày nào đó hắn trở lại, ta mở tiệc chúc mừng cho hắn."
Tử Tình cũng cười nói: "Đầu xuân sang năm, Mộc Mộc cũng sẽ đến rồi, trong nhà lại sẽ náo nhiệt, phụ thân sẽ cao hứng rồi."
Tăng Thụy Tường nói: "Ta chẳng qua gánh vác xuông danh tiếng cữu cữu, có bao nhiêu liên quan với ta, hắn thay đổi là cạnh cửa Chu gia bọn hắn."
Tăng Thụy Tường đối với lần này Thu Ngọc kích động đứa nhỏ của Quế Anh quỳ xuống xin Tử Tình giúp đỡ, trong lòng vẫn là không có quên được, Tử Tình cũng vậy, chẳng qua, đứng ở trong lập trường của Thu Ngọc mà nghĩ, cũng không có gì đáng trách, Thu Ngọc đối với con cái của Xuân Ngọc suy cho cùng là từ nhỏ thương yêu, hơn nữa cuộc sống của Quế Anh thật là gian nan, nàng mắt thấy Tử Tình tặng đồ cho một người ngoài như Tú Thủy, tự nhiên là có chút không cam lòng, chẳng qua, đại khái nàng cũng không nghĩ tới đứa nhỏ của Quế Anh sẽ tự mình quỳ xuống, Tử Tình sẽ phủi tay bước đi.
Thẩm thị thấy vậy nói: "Cái khác không nói, tốt xấu gì đứa nhỏ này ngươi chiếu cố đã nhiều năm, nếu từ thật xa đến rồi, đúng là phải chiêu đãi hắn tử tế."
Lưu thị cười nói: "Nương yên tâm đi, trong nhà là có phòng khách."
Tử Tình hỏi: "Đại tẩu, đồ cưới của Vĩnh Liên muốn chuẩn bị bao nhiêu gánh?"
"Ta hỏi thăm một chút, gia đình khá giả một chút ở Kinh Thành gả con gái, bình thường là một trăm sáu mươi tám gánh, sinh lễ của Chung gia là một trăm lẻ tám gánh, tiền biếu là một vạn lượng, những ngày qua ta chỉ tính toán mấy thứ này."
Tử Tình cười nói: "Ta ra một đôi kháng bình bốn cánh bằng gỗ lim, hai gánh, lại ra một quả cải trắng bằng phỉ thúy, một bộ đồ trang sức bằng đá mắt mèo, vật liệu may bốn mùa mỗi loại hai cuộn, tổng cộng sáu gánh. Đầy đủ tấm lòng chứ?"
Trần thị nói: "Ta không so với muội muội, chẳng qua ta cũng ra sáu gánh, hai bộ đồ trang sức, một đôi bình cao cổ lớn phấn thải, hai gánh vật liệu may mặc."
Dương thị liếc mắt nhìn Tử Thọ một cái, Tử Thọ nói: "Chúng ta có cả đống vật trang trí, cũng gánh sáu gánh, lớn nhỏ cũng mặc kệ, thế còn không dễ dàng?"
Phó thị cười nói: "Chúng ta cũng sáu gánh, hai bộ đồ sứ Quan Diêu, hai gánh vật liệu may mặc, hai gánh đồ trang sức."
Tử Vũ không ở đây, Thẩm thị nói: "Đoán rằng nàng không thể keo kiệt rồi, cũng phải ra sáu gánh, ngươi xem tự ngươi lại chuẩn bị thêm những đồ gì góp đủ số."
Lưu thị cười nói: "Bớt ba mươi gánh, ta cũng bớt lo nhiều rồi, vẫn là chúng ta nhiều người dễ làm việc, ngay cả bạc áp đáy hòm cũng thoáng cái gom được sáu ngàn lượng, đến cả nương cũng cho một ngàn lượng."
Lưu thị quả thực cảm động, mấy năm nay ở Tăng gia, phần tình thân giữa huynh đệ chị em dâu cô tẩu này, quả thật đáng quý, giữa hai bên hầu như chưa từng đỏ mặt, chẳng qua xét đến cùng, vẫn là các nhà điều kiện tốt, không cần tính toán chi li.
Thẩm thị kể từ sau khi lên Kinh, thu nhập trong nhà chỉ có cam và gà nuôi phía sau núi, một năm cũng không mấy trăm lượng, cho nên Tử Phúc đặt ra quy củ, trừ tịch hàng năm mỗi nhà hiếu kính cha nương một trăm lượng, nếu theo ý Tăng Thụy Tường là không cần, chẳng qua, Thẩm thị suy tính đến loại tình huống như hôm nay, liền đồng ý.
Vì để cho Lưu thị dễ thống nhất tính toán, ba ngày sau, các nhà đưa đồ đến khố phòng nhà Lưu thị, vật liệu may mặc Tử Tình cho cơ bản đều là hàng ngoại, giá trị xa xỉ, còn đừng nói những thứ khác, Lưu thị thấy tất nhiên là vui mừng, lôi kéo tay Tử Tình hết cảm ơn lại cảm ơn.
Cùng với ngày gần tới, trong lòng Lưu thị như cỏ mọc, không riêng gì khẩn trương, trong lòng cũng cực kì không nỡ, nữ nhi này vừa gả thì đã là người nhà người khác, còn muốn nâng ở trong tay yêu thương là không thể rồi, cũng không biết người ta là sẽ đem nàng làm báu vật hay là làm có dại?
Mười sáu tháng chín, Chung gia đưa sính lễ tới, thì ra quy củ bên này là đưa sính lễ trước một tháng, tiện cho nhà gái thêm một chút thời gian căn cứ vào tình huống sính lễ chuẩn bị đồ cưới. Chung gia coi như là có thành ý, trừ một vạn lượng tiền biếu còn có ruộng tốt mười khoảnh (1khoảnh = 100 mẫu), ruộng đất phương Bắc chỉ có thể trồng một hai quý, cho nên so với ruộng nước phương Nam rẻ hơn chút, vậy cũng phải mười lượng bạc một mẫu, cho nên, chỉ hai loại này, đã có hai vạn lượng bạc, làm cho đám người Thẩm thị Hạ thái thái thấy líu lưỡi không ngừng, đây là chênh lệch giữa thế gia và gia đình bình thường.
Trần thị thấy cười nói: "Cục cưng của ta ơi, ta còn phải gắng sức kiếm tiền, bằng không, ba năm sau nhi tử ta trở về, nàng dâu ở Kinh Thành này còn không cưới nổi. May mà bốn đứa nhỏ nhà ta, ít một đứa còn tiết kiệm rất nhiều bạc."
Dương thị cũng cười nói: "May mà đứa nhỏ nhà ta còn nhỏ, Nhị tẩu kiếm bạc mang theo ta một phần, vẫn còn kịp."
Phó thị cười nói: "Tiệm cơm của Nhị tẩu chỉ đủ chi phí trong nhà một năm, kiếm bạc chính thức vẫn là trông vào nhà máy của chúng ta."
Dương thị cười nói: "Chi phí trong nhà ta một năm không tiêu hết nhiêu đó, tướng công mỗi tháng là kiếm đủ rồi. Tiệm cơm một năm hơn hai ngàn lượng, ta đều để dành."
Bên người Dương thị không có người nhà mẹ đẻ đến vơ vét, Tử Thọ liền để cho nàng học đương gia quản gia, cho nên, cũng biết đại khái tiêu dùng và doanh thu một năm của một nhà mình.
Mọi người đang nói đùa, Xuân Đào bưng một đĩa cam đã bóc tiến vào, nói là đệ đệ của Phó thị đệ đệ từ phương Nam trở về mang qua đây.
Tử Tình cầm một múi nếm thử, trực tiếp phun ra, nói: "Đây cũng quá khó ăn rồi, có thể chua ngã người ta rồi, kém hơn nhà ta nhiều lắm."
Phó thị cầm lấy một múi nói: "Không thể nha, ta ở nhà còn ăn, ta thấy ăn ngon mới đưa tới cho mọi người."
Tử Tình nhìn Phó thị ăn ngon ngọt như vậy, thuận miệng hỏi một câu: "Tứ đệ muội không phải là có chứ? Cái này cũng có thể ăn vào?"
Phó thị nghe xong sửng sốt, Tử Hỉ tháng bảy về nhà, nguyệt sự tháng tám cũng không có tới, chẳng phải là mang thai rôi, Tử Tình thấy vẻ mặt vui sướng của nàng, cũng biết tám chín phần mười rồi.
Thẩm thị nghe xong đúng là thực vui mừng, Tử Hỉ vừa đi hơn hai năm, thật đúng là làm chậm trễ sinh đứa nhỏ, Lưu thị cười nói: "Tứ đệ muội cũng học Tam đệ muội một chút, một mạch sinh hai đứa, dù sao cũng là đau một lần."
Thẩm thị nghe xong cười nói: "Cái đó là phúc phận, là cầu không được. Chẳng qua nói lại, cũng quá hung hiểm rồi, thà rằng như nước chảy đá mòn còn hơn."
Tử Tình nghe xong cười nói: "Nương, ngươi làm triết lý cơ đấy, còn nước chảy đá mòn? Thế chảy tới khi nào thì là đến điểm cuối?"
Thẩm thị cũng ý thức được lời này của mình có chút không ổn, cũng không nhịn được cười.
Chuyện Phó thị mang thai, truyền đến Phó gia, Phó phu nhân tất nhiên cao hứng, một năm này, cũng coi như chuyện tốt không ít, nhi tử trúng cử, nàng dâu vừa sinh tôn tử, bây giờ nữ nhi lại có thai, duy nhất không được hoàn mỹ đó là Phó đại nhân đang ở Quỳnh Châu một nhà không được đoàn tụ.
Thẩm thị nghe nói Phó phu nhân được tôn tử rồi, không thiếu được mấy nhà thương lượng tặng một phần hạ lễ, Phó gia lại bày một ngày rượu, mời mấy nhà tụ tập, vừa bận rộn mấy việc này, ngày lành xuất giá của Vĩnh Liên đã đến.
Thư Ngạn bọn họ tất cả đều xin nghỉ một ngày về nhà, bọn họ là muốn đi đưa thân. Không chỉ có như thế, mấy đứa Thư Ngạn còn chuẩn bị một phần hạ lễ cho Vĩnh Liên, là một đôi oa nhi nhỏ bằng ngọc, mập mạp còn rất vui vẻ, Thư Ngạn cố ý dặn dò, là ý của Thư Duệ, đồ đã sớm chọn xong rồi, bạc là tiền tháng của bốn huynh đệ bọn họ tiết kiệm được, làm cho Vĩnh Liên cảm động đến rơi lệ, không nghĩ tới Thư Duệ còn cẩn thận như vậy
Tử Tình không nghĩ tới Tiểu Dực cũng tới, biết được Yên Nhiên cũng muốn đi đưa thân, hắn cũng nhất định phải đòi đi, Lưu thị cười nói: "Đồng nam đồng nữ xinh đẹp có sẵn, đỡ cho ta hao tâm tổn trí tìm rồi."
Lưu thị nói xong liền cho Tiểu Dực và Yên Nhiên một cái hầu bao, lại dặn dò nói: "Lát đến Chung gia cũng nhớ phải chìa tay đòi hồng bao."