Chương 103: Vô Đề
Nam Nguyên đặt xâu chuỗi gỗ đàn trong hộp gỗ nên giao luôn cái hộp cho phương trượng Từ Vân, bao gồm túi da lấy từ tay mẹ.
Phương trượng Từ Vân mở hộp gỗ ra trước, sau khi thấy thứ ở bên trong thì sửng sốt.
"Phương trượng đại sư, có phải xâu chuỗi này có gì kỳ lạ không?” Nam Nguyên khẩn trương hỏi.
Phương trượng Từ Vân khôi phục tinh thần, vẻ mặt kỳ lạ hỏi:
“Xâu chuỗi này là có vị thí chủ cầu từ chỗ bần tăng.”
Câu trả lời này khiến Cố Khanh và Nam Nguyên đều không có phản ứng lại, hai mặt nhìn nhau, đây là đồ của phương trượng.
“Vậy xâu chuỗi này không có vấn đề?" Nam Nguyên ôm ảo tưởng, nếu thật sự là hiểu lầm thì tốt quá rồi. Cả gia đình họ thật sự xem chú Trịnh là một thành viên trong nhà, nếu thật sự là ông ta muốn hại nhà bọn họ, Nam Nguyên cảm thấy nhà họ đều sẽ rất đau lòng.
Cố Khanh lại khẽ lắc đầu. Cho dù cầu xâu chuỗi này từ tay phương trượng Từ Vân, pháp khí vốn là để giúp người đã biến thành công cụ hại người, chú của Nam Nguyên chắc chắn có vấn đề.
Phương trượng Từ Vân lắc đầu, nói:
“Xâu chuỗi thì đúng là được bần tăng đưa cho, nhưng dường như bị người dùng phương pháp khác luyện lại, thành thứ hại người.”
Phương trượng Từ Vân mân mê hạt châu đàn, dường như cảm giác có từng luồng khói xám bay ra, lại bị linh khí trên người ông xua tan.
Cố Khanh hỏi một vấn đề mấu chốt:
“Đại sư còn nhớ là ai cầu xâu chuỗi đeo tay này không?”
Phương trượng Từ Vân đương nhiên nhớ kỹ, thường ngày ông gặp Phật tử xin giúp thì đều dùng bùa cứu trợ, số lượng tặng pháp khí có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Là một bà cụ thành kính, ăn chay niệm phật, thích làm người khác vui, tu công đức đầy người. Bà cụ một bước một lần dập đầu lên núi, nói là cầu bùa hộ mệnh cho con gái bị bệnh quanh năm, để bảo hộ cô gái không bệnh không tai. Bần tăng thấy bà ấy thành kính, liền tặng xâu chuỗi gỗ đàn trên tay.”
Từ Vân đại sư cẩn thận nhìn, trên xâu chuỗi gỗ đàn vốn không có khắc chữ, bây giờ tuy mắt thường không thấy nhưng dùng tay vuốt thì có thể chạm vào hoa văn nhỏ, nhìn kỹ thì thấy chữ khắc trên đó.
Sau khi nhìn rõ thứ được khắc, phương trượng Từ Vân xác nhận: “Đây là chú cắn vận.”
Tiếp đó phương trượng Từ Vân nhìn về hướng Nam Nguyên, nói: “Nữ thí chủ này bản thân có khí vận như lũ, nhưng bởi vì đeo chuỗi hạt châu này, chú cắn vận khắc trên đó từng giây từng phút cắn nuốt khí vận của cô, khiến cô chỉ có thể sống cuộc đời bình thường, còn khiến cô thường bị các loại vận rủi quấy nhiễu."
Nam Nguyên nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lúc này không còn ôm may mắn, đưa túi xách qua, hỏi:
“Đại sư, trên túi xách này cũng có chú cắn vận sao?”
Từ Vân đại sư nhìn kỹ, đây là một chiếc túi da, vỏ màu đỏ, bóng loáng mà tràn ngập khuynh hướng cảm xúc. Nam Nguyên đã từng tìm kiếm một lần nhưng không tìm được gì. Từ Vân đại sư cũng cau mày lật xem, ông cảm thụ được trong túi cũng có tà vật, nhưng nguyên vỏ túi đều có, đây là cái gì?
Cố Khanh cũng xem không hiểu. Cô nhìn thấy thứ trên túi này dường như khác với xâu chuỗi gỗ đàn, một cái là xám mông lung, một cái là dạng sương mù màu hồng.
Trong lòng Cố Khanh có chút liên tưởng, màu hồng đại biểu nhân duyên, màu hồng còn mang theo chút sương mù hoa hồng, phỏng chừng liên quan mấy thứ như mê tâm, mê tình.
Cố Khanh không tiện nói thẳng với Nam Nguyên rằng: người chú kia phỏng chừng có ý đồ không tốt với mẹ của cậu. Nói ra thì thật lúng túng, thôi thì chờ phương trượng Từ Vân tìm người cùng nhau giải quyết.
Đúng là phương trượng Từ Vân đang tìm người, ông lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, dặn Cố Khanh và Nam Nguyên tạm ngồi chờ trong thiện phòng, nói có nhân viên chuyên nghiệp đến giúp.
Cố Khanh cùng Nam Nguyên đứng ngồi không yên đợi người. May mắn tốc độ của đối phương rất nhanh, tính theo tốc độ lên núi mới qua một tiếng mà đã tới nơi, xem như rất kịp thời.
Có ba người đến, một đạo sĩ tuổi xấp xỉ với phương trượng Từ Vân, một người đẹp nóng bỏng mặc váy áo đỏ rực, một cậu trai mặt búp bê.