Chương 107: Vô Đề
Trực tiếp bắt người đương nhiên không khó với họ, nhưng bị người xấu ô miệt, người đẹp bốc lửa cảm thấy khó chịu trong lòng. Không ngờ đã lấy đồ vật ra rồi mà đối phương còn cãi chày cãi cối.
Cố Khanh mắt sắc, thấy hai túi đồ để dưới đất dù bị cái túi bao lại nhưng sương mù màu hồng toát ra rõ ràng, giống như trên túi xách kia.
Cố Khanh đến gần người đẹp bốc lửa, nói:
“Chị, đồ trong cái túi dưới đất có vấn đề."
Người đẹp bốc lửa nghe vậy nở nụ cười, hỏi Nam Minh:
“Thứ này là ông ta tặng đúng chứ?”
Nam Minh gật đầu, Trịnh Diên Khánh mới mang tới, chưa ai chạm vào.
Hiện tại Nam Minh cũng bắt đầu hoài nghi, vài người này nhìn liền biết không phải người bình thường, làm gì rảnh đi hãm hại người bình thường như Trịnh Diên Khánh?
Nghĩ vậy thì Trịnh Diên Khánh thật sự không có ý tốt với gia đình mình? Nghĩ tới đây, Nam Minh siết chặt nắm tay, cảm thấy chính mình quá hồ đồ.
Rất nhanh soát ra đồ vật trong túi, là hai đôi bao tay da, một đôi màu đen, một đôi màu đỏ, nhìn liền biết là tặng cho hai vợ chồng Nam Minh.
Màu đen không có vấn đề gì, màu đỏ thì lại lãng phí một lá bùa trừ tà, những người có mặt thấy tận mắt nó bốc lên sương khói màu hồng. Người đứng gần sẽ cảm thấy lòng mơ hồ, gò má ửng đỏ, dường như nhìn thấy bóng dáng người mình yêu nhất.
Lần này thì không còn thắc mắc gì nữa.
Nam Minh thở dài, nhìn Trịnh Diên Khánh: “Tôi cứ nghĩ cậu đã sớm buông xuống, không ngờ vẫn còn ghi hận trong lòng."
Trịnh Diên Khánh cũng biết chính mình không trốn thoát được, hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên, dù sao là anh phản bội tôi trước, cướp người phụ nữ tôi yêu!”
Trịnh Diên Khánh nhìn hướng Thẩm Uyển, si mê trong mắt ông ta đã lộ rõ trần trụi.
Thấy ánh mắt đó, Thẩm Uyển lùi lại hai bước, khiến vẻ mặt của Trịnh Diên Khánh buồn bã nhiều.
Trịnh Diên Khánh hỏi: “Nam Minh, anh nhớ chứ? Lúc trước ba chúng ta biết nhau như thế nào?”
Nam Minh đương nhiên nhớ kỹ.
Ông và Trịnh Diên Khánh là bạn từ nhỏ, ở cùng một thị trấn. Trong một lần xem phim, hai người cùng gặp Thẩm Uyển lúc ấy còn đi học.
Thẩm Uyển là con gái của giáo viên trên trấn, là người đẹp nổi tiếng gần xa.
Lúc hết phim, Thẩm Uyển phát hiện mình bị rớt ví, hai thanh niên có lòng mến mộ chủ động tìm giúp. Cuối cùng là Trịnh Diên Khánh tìm được ví, trả lại cho Thẩm Uyển, ba người quen nhau.
Trịnh Diên Khánh nhớ lại ngày xưa: “Lúc ấy tôi hỏi anh có phải thích Thẩm Uyển không, anh nói người ta sao có thể vừa ý hai kẻ khố rách áo ôm như chúng ta."
“Lúc ấy tôi nói thích cô ấy, muốn theo đuổi. Nếu không xứng thì tôi sẽ cố gắng làm cho mình xứng, vì có thể xứng với Thẩm Uyển mà tôi theo quân.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Trịnh Diên Khánh trở nên độc ác: “Không ngờ anh em tốt của tôi, chờ khi tôi tòng quân trở về thì hai người đã sắp kết hôn.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?!"
Thẩm Uyển luôn dịu dàng với người khác lần đầu tiên lớn tiếng quát: “Tôi tự hỏi lần đó nhặt ví xong không hề tiếp xúc gì với anh, cũng không hẹn ước điều gì. Tôi và Nam Minh quen nhau, biết nhau bình thường, yêu nhau rồi mới kết hôn, chúng tôi chưa từng có lỗi với anh, vậy mà anh hại chúng tôi như thế?!”
“Em thì biết gì!”
Trịnh Diên Khánh lộ ra nụ cười khiến người có chút sợ hãi: “Rõ ràng là tôi trước tiên nói thích em, Nam Minh dám thừa dịp tôi vắng mặt cướp lấy em, đây là phản bội! Nếu không phải bị nhóm người này phát hiện ra, Uyển Uyển, em rất nhanh sẽ yêu tôi.”
“Cậu điên hả? Đúng là lúc tôi kết hôn cảm thấy có lỗi vì cướp mất cô gái mà cậu thích, chính cậu nói với tôi chuyện này không đáng gì. Chẳng phải về sau cậu cũng kết hôn với Xuân Phương sao?”
Nam Minh thở hắt ra: “Sau khi Xuân Phương mất sớm, tôi phát hiện cậu trở nên cực đoan, vẫn luôn xem cậu là người nhà, tìm cậu nói chuyện, sợ cậu nghĩ quẩn. Không ngờ cậu vẫn luôn không buông xuống.”
Trịnh Diên Khánh nhe răng cười: “Xuân Phương mất sớm? Anh cảm thấy mấy thứ trên tay tôi là lấy từ đâu?”
Nam Nguyên lập tức nhớ lại lời Cố Khanh nói, thi du là một người phụ nữ yêu say đắm một người đàn ông, sau khi chết bị người đàn ông luyện chế ra thi du, ngẫm kỹ thật đáng sợ.