Chương 108: Vô Đề
Cuối cùng cả nhóm người đại diện cho chính phủ mang Trịnh Diên Khánh đi để hỏi về người chế tạo mấy món pháp khí tà ác.
Cố Khanh nghĩ gia đình Nam Nguyên cần thời gian để bình tĩnh, cô không quấy rầy bọn họ, định trở về trường học.
Không ngờ lúc Cố Khanh xoay người thì bị người đẹp bốc lửa túm lấy cổ áo:
“Cô bé, định đi sao?”
Cố Khanh quay đầu cười nịnh:
“Chị, tôi còn bận việc trong trường học, ở đây có các người rồi, tôi yên tâm nên mới về trước.”
"Không được, cô đi theo chúng tôi về.”
Người đẹp bốc lửa bá đạo kéo Cố Khanh lên xe.
Cố Khanh cũng không phản kháng, tuy ba người này, một đạo sĩ già, một chị đẹp yểu điệu, một thanh niên gầy yếu mặt búp bê, trông không quá lợi hại.
Nhưng Cố Khanh có loại cảm giác, nếu chính mình muốn chạy phỏng chừng sẽ rất chật vật, nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.
Xe chạy đến dưới một tòa nhà văn phòng, Cố Khanh không ngờ cái gọi là Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Linh Dị Quốc Gia có thể mở văn phòng trong tòa nhà văn phòng cao như vậy ở trung tâm thành phố S tấc đất tấc vàng.
Đi theo người đẹp bốc lửa lên đỉnh tầng, đạo sĩ già và thanh niên mặt búp bê phụ trách áp Trịnh Diên Khánh đi thẩm vấn người chế tạo pháp khí, Cố Khanh thì bị người đẹp bốc lửa dẫn đến văn phòng của cô ấy.
"Tự giới thiệu chút, tôi tên Lệ Hoan, là tổ trưởng tổ một chi nhánh bên này, cô tên Cố Khanh đúng không?" Lệ Hoan đưa cho Cố Khanh một chai nước khoáng, tự mình mở một chai uống.
Cố Khanh gật đầu: “Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lệ Hoan cười nói: “Tôi nghe nói cô rất có thiên phú về bùa chú, xác suất thành công rất cao, dường như đang hợp tác với Tiền mập? À, Tiền mập là Tiền Đồ, ông ta có quan hệ hợp tác sơ với bộ chúng tôi.”
Nhìn thấy Cố Khanh khẩn trương dường như tùy thời đều chuẩn bị chạy trốn, Lệ Hoan buồn cười, sao cô gái này luôn có dáng vẻ hoảng sợ thế nhỉ.
Nghe Lệ Hoan nhắc đến Tiền Đồ, Cố Khanh mới biết chuyện của mình bị lộ như thế nào. Cho dù phương trượng Từ Vân biết cô giỏi bùa chú cũng không thể nào biết xác suất thành công của cô.
Cố Khanh âm thầm cắn răng, lần sau nhất định phải hố Tiền Đồ thật đau.
Cố Khanh lấy lại bình tĩnh, liên tưởng lời phương trượng Từ Vân đã nói, cô có một ít suy đoán.
“Chị Lệ Hoan muốn cho tôi gia nhập tổ chức của các người sao?"
Lệ Hoan cười, cô ấy thích loại người thông minh như vậy.
“Bên chúng tôi lệ thuộc cơ quan nhà nước, vào đây cô cũng được tính là nhân viên công vụ, năm hiểm một kim, các loại phúc lợi đều có. Hơn nữa không có thời gian đi làm cố định, trong bộ có lương cứng, nhận nhiệm vụ sẽ được trích phần trăm. Mỗi tháng được cấp cho các loại linh trà, đan dược để tu luyện. Sao, điều kiện tốt lắm đúng không?”
Cố Khanh hơi động lòng.
Gia nhập cơ quan nhà nước đúng là được nhiều chỗ tốt, hơn nữa có che chở, muốn điều tra rõ thân thế của mình cũng càng tiện lợi. Nhưng đồng thời, nếu gia nhập sẽ tăng xác suất bại lộ, cô cần suy nghĩ kỹ.
Cố Khanh hỏi: “Chị Lệ Hoan, cho tôi suy nghĩ đã, sau đó sẽ trả lời cho chị được không?”
Lệ Hoan cười híp mắt: “Đương nhiên được, trong vòng ba ngày, tôi đợi trả lời của cô.”
Lệ Hoan nhìn khuôn mặt cười của Cố Khanh, cảm giác quen thuộc kia lại ùa về, nhưng nhìn kỹ mặt của Cố Khanh thì không có người quen nào bộ dạng giống như cô ấy.
Sau khi Cố Khanh rời đi, thanh niên mặt búp bê đi vào: “Tổ trưởng, hỏi ra rồi, ông ta nói lúc trước gặp một đạo sĩ già suy sút nên giúp một phen, người đó dạy cho ông ta cách luyện chế pháp khí. Trịnh Diên Khánh vốn không có linh khí, nhưng đạo sĩ già cố ý chỉ cho ông ta mấy chỗ âm sát, nói làm xong chôn vật vào trong, qua một khoảng thời gian thì sẽ chuyển hóa thành pháp khí. Đạo sĩ già nói xong rời đi, bản thân không nhúng tay vào.”
Lệ Hoan gõ mặt bàn, nói: “Thảo nào mấy món pháp khí này dễ phá như vậy, thì ra là dùng âm sát khí từ từ nuôi ra. Nhưng phải tiếp tục điều tra đạo sĩ già kia, khí vận của mấy người nhà họ Nam bị hút đi, nhưng khí vận của Trịnh Diên Khánh không tăng thêm, chắc chắn đạo sĩ già giở trò gì trong đó.”
“Rõ!”