Chương 115: Vô Đề
“Ồ, cô có mắt âm dương bẩm sinh à?”
Thẩm Du tràn ngập hâm mộ Cố Khanh, làm công tác như bọn họ nếu có đôi mắt âm dương thì đỡ bao nhiêu rắc rối.
Sau đó Thẩm Du phản ứng lại lời Cố Khanh nói, vội nhìn quanh bốn phía, nhíu mày nói:
“Điều này vô lý! Cậu ta là quỷ tự sát chẳng lẽ có thể tự chạy đi?”
Họ ưu tiên đến tìm cậu trai Lữ Thông nghe nói là nhảy lầu tự sát cũng vì hắn tự sát nên không chạy thoát được.
Người tự sát là tự chọn chấm dứt mạng sống của mình, tự mình giết mình, mang tội nghiệt càng sâu, quỷ như vậy không thể rời khỏi nơi tự sát, phải liên tục lặp lại tình cảnh lúc mình tự sát, mãi đến khi được người khác cứu vớt mới siêu thoát.
Đương nhiên, cũng có người nói rằng người tự sát chỉ cần dụ người khác tự sát thay thế mình, vậy là kẻ đó có thể lấy lại tự do.
Cách nói này cũng không sai, làm như vậy thì người tự sát xác thực có thể thoát khỏi quá trình mỗi ngày lặp lại tự sát, nhưng đồng dạng, vốn đã là tự sát còn tiếp tục hại chết một người, đã sai càng sai thêm, không có tư cách vào địa phủ đầu thai, chỉ có thể nhập ma, chờ ngày nào đó bị tiêu diệt.
Lữ Thông là quỷ mới, căn bản còn không có năng lực tìm thế thân, vậy mà không tìm được linh hồn của hắn ở xung quanh, đủ thấy chuyện này thật sự không đơn giản.
...
Lại đi nhà khách của cậu trai Trương Dương chết đầu tiên và phòng bệnh của Ngô Cương qua đời thứ ba, vẫn không thấy dấu vết linh hồn, Cố Khanh và Thẩm Du báo lên trên phát hiện của họ.
Sau đó đến nhà Vương Thiệu Hoa sống sót cuối cùng.
Vương Thiệu Hoa không đi ra, gã nhốt mình trong phòng, ban ngày mà vẫn mở đèn, một mình ở trong phòng và không cho phép bất cứ người nào đi vào. Đồ ăn đều chỉ có thể đặt ở cửa, chỉ cần có người muốn vào phòng thì Vương Thiệu Hoa sẽ phát ra tiếng thét thê thảm, chộp lấy tất cả những gì có thể bắt lấy ném về phía người đi vào.
Mẹ Vương ở nhà làm nội trợ và cha Vương làm việc trong Ủy viên thành phố ngồi ở phòng khách, mặt ủ mày chau.
"Hai vị, các người có nhìn ra cái gì không? Thiệu Hoa của chúng tôi rốt cuộc bị sao vậy?”
Hiển nhiên cha Vương biết Cố Khanh và Thẩm Du là người đến từ đâu, cho nên không lộ vẻ mặt hoài nghi.
Mẹ Vương khóc nói:
“Thiệu Hoa đã lâu không ăn cơm ngon lành, ngủ ngon giấc, trong nhà có động tĩnh nhỏ gì cũng làm thằng bé sợ chết khiếp.”
“Xin hỏi cậu ta và mấy bạn học có từng đắc tội ai không? Hoặc từng phát sinh chuyện gì tương đối lớn?”
Cố Khanh đặt câu hỏi khiến hai vợ chồng này lộ vẻ mặt lúng túng.
Thật ra hai người biết rõ con của mình là loại người như thế nào, chẳng qua trước kia cưng chiều quá mức, bây giờ không uốn nắn lại được nữa. Nếu hỏi từng đắc tội ai, với tính cách của con trai họ thì có thể nói là kẻ địch đầy rẫy, hai vợ chồng ở sau lưng giải quyết bao nhiêu vụ cho con trai.
Bởi vì Cố Khanh có mắt âm dương nên Thẩm Du không lãng phí lá bùa, anh ấy đụng chạm cánh tay của cô, hỏi nhỏ:
“Có nhìn ra cái gì không?”
Cố Khanh nhẹ gật đầu, chỉ hướng phòng của Vương Thiệu Hoa, nói:
"Trong phòng tràn ngập âm khí nhẹ, xem ra xác thực có người quấy phá."
Cha Vương nghe vậy mắt sáng lên, đang định nói chuyện đã bị tiếng thét trong phòng con trai ngắt ngang.
Bốn người sửng sốt, cùng nhau xông về phía căn phòng.
Vương Thiệu Hoa trốn trong phòng, kéo rèm chắn ánh nắng từ bên ngoài, trong phòng mở đèn sáng trưng.
Vương Thiệu Hoa dùng chăn bao kín người, dù vậy vẫn đang run cầm cập.
Sắc mặt Vương Thiệu Hoa trắng xanh, vẻ mặt khủng hoảng.
Gã luôn không tự giác nhìn đông nhìn tây, dường như có cái gì sắp nhảy ra cắn hắn.
Dưới mắt là hai bọng mắt sưng phù thâm đen, hiển nhiên lâu rồi chưa ngủ ngon.
Trong lòng Vương Thiệu Hoa biết những chuyện này chắc chắn không phải ngoài ý muốn.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mấy anh em liên tiếp chết? Còn chết ly kỳ như vậy?
Hơn nữa Vương Thiệu Hoa có thể cảm giác được.
Sau khi mấy anh em chết thì dường như có cái gì bám lấy gã.