Chương 116: Vô Đề
Trong góc tối có thứ gì đó đang nhìn gã chằm chằm, muốn giết luôn gã.
Mỗi ngày buổi tối Vương Thiệu Hoa đều không dám đi vào giấc ngủ.
Có vài lần trong mơ Vương Thiệu Hoa thoáng nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, là nhóm Lữ Thông, bọn họ ở trong thế giới tối tăm vẫy tay gọi gã:
“Tới đây, tới đây nào, người tiếp theo là mày.”
Phương xa hơn, Vương Thiệu Hoa mơ hồ nhìn thấy một cây cầu, bên trên viết cầu Nại Hà. Có một người đứng trên cầu, Vương Thiệu Hoa không thấy rõ, nhưng rất quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, không dính bụi trần, khiến trong lòng nổi da gà.
Trong căn phòng đóng kín cửa sổ dường như có luồng gió lạnh thổi qua.
Đèn điện chớp tắt, thoạt trông tối rất nhiều.
Bởi vì thời gian dài cố chống cự không chịu ngủ nên thần kinh của Vương Thiệu Hoa càng mẫn cảm.
Vương Thiệu Hoa nhìn thấy poster Kobedán trên tường dường như thay đổi, thoạt nhìn người đó giống anh em của gã, Ngô Cương, hắn mặc đồ bệnh nhân, gầy trơ xương.
(
) Kobe Bryant là cầu thủ bóng rổ người Mỹ.
Hắn nói: “Anh em tốt, chúng tao đều đã chết, không thể bỏ lại một mình mày.”
Dù Vương Thiệu Hoa ôm đầu trốn vào chăn, nhưng âm thanh không bị ngăn cách.
Lại một giọng nói truyền vào, dường như là Lữ Thông: “Thiệu Hoa, bọn này đang đợi mày, mau tới nhé!”
Vương Thiệu Hoa bịt tai phát ra tiếng hét the thé: "Không, không! Tao không muốn chết, tao không muốn! Bọn mày đừng bám tao, tao không làm gì cả!”
Tiếng hét đó bị cha mẹ của Vương Thiệu Hoa ở ngoài phòng luôn lo lắng nghe được, Cố Khanh và Thẩm Du cũng nghe thấy.
Mẹ Vương nhanh chóng gõ cửa: “Con trai, nhanh mở cửa, mở cửa! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Con nói đi!”
Cha Vương đẩy mẹ Vương ra, dùng chìa khóa phụ mở cửa.
Cửa mở ra.
Trên giường chăn phồng lên run rẩy, dường như không thấy thứ gì khác.
Mẹ Vương lao qua ôm lấy Vương Thiệu Hoa run rẩy trên giường:
“Thiệu Hoa, không sao đâu, mẹ và cha đều ở, đã tìm người tới giúp con rồi.”
"Mẹ, có quỷ! Đám Lữ Thông biến thành quỷ, bọn họ nói muốn mang con đi theo!” Vương Thiệu Hoa khóc chảy nước mắt nước mũi.
Cha Vương nhìn về hướng Cố Khanh và Thẩm Du, cô nhẹ lắc đầu với ông ta, ra hiệu căn bản không có quỷ, hẳn là bị âm khí ảnh hưởng sản sinh ảo giác.
Nhưng rất kỳ lạ.
Rõ ràng trong phòng đều là âm khí, nhưng bốn người Cố Khanh đi vào, âm khí tránh bọn họ, ngược lại quấn quýt Vương Thiệu Hoa, từng lũ đi vào thân thể của gã, khiến gã sản sinh ảo giác, bị bệnh, thậm chí muốn tự sát.
Vương Thiệu Hoa khó khăn lắm mới được mẹ Vương trấn an, nức nở chờ Cố Khanh và Thẩm Du đặt câu hỏi.
Hai người chưa rõ những âm khí này đến từ đâu, tại sao chỉ quay quanh Vương Thiệu Hoa chứ không ảnh hưởng người khác.
“Vương Thiệu Hoa, anh hãy suy nghĩ kỹ lại, trong giấc mơ của anh rốt cuộc có những thứ gì?"
Sau khi hỏi thăm phát hiện quỷ quái mà Vương Thiệu Hoa nhìn thấy đều là ảo giác, Cố Khanh và Thẩm Du tập trung mục tiêu vào giấc mơ kỳ lạ.
“Tôi không biết, tôi chỉ trông thấy một mảnh màu đen, các anh em mặt trắng bệch nhìn tôi cười, cười rất khủng bố còn có cầu Nại Hà! Có phải đây là biểu thị tôi cũng chết không?!” Vương Thiệu Hoa nói một hồi lại hơi kích động.
Cố Khanh nhanh chóng trấn an nói: “Thông thường giấc mơ đều là có dự báo, thứ anh thấy trong mơ rất có thể là mấu chốt của sự việc.”
“Anh hãy nhớ kỹ lại tại sao mơ thấy cầu Nại Hà mà không phải Quỷ Môn Quan hoặc là mười tám tầng địa ngục? Chắc chắn là có dự báo gì, hơn nữa anh nói người đứng trên cây cầu là ai? Hẳn là sẽ có manh mối."
Lời của Cố Khanh dường như có tác dụng hướng dẫn, khiến Vương Thiệu Hoa rõ ràng nhớ lại thứ trong mơ.
Vương Thiệu Hoa bắt đầu hồi tưởng, ánh mắt trong mơ rốt cuộc thuộc về ai? Chắc chắn gã đã từng gặp, đôi mắt hờ hững không dính bụi trần còn có cầu Nại Hà cầu Nại Hà?!
"Nhớ ra, tôi biết rồi, tôi nhớ ra rồi! Là nhật ký học sinh, nhật ký học sinh! Tôi chờ cậu trên cầu Nại Hà! Tôi đã đọc câu này, ở nhật ký học sinh! Là Cao San viết, đôi mắt kia là của Cao San!”
Bởi vì Vương Thiệu Hoa quá mức kích động nên Thẩm Du dán một lá bùa an thần cho gã, khiến gã ngủ thiếp đi.