Chương 119: Vô Đề
Bây giờ Vương Thiệu Hoa nhớ lại cũng cảm thấy ngay lúc đó hơi quá mức.
Vương Thiệu Hoa có thể đoán được, Cao San gặp phải chuyện gì, dù sao sau này khi nhóm Trương Dương nhắc đến Cao San thì lộ ra nụ cười khiến người cảm thấy đê tiện, nhưng lúc ấy gã cứ khăng khăng giữ nghĩa khí anh em, cảm thấy không thể nói ra chuyện này.
“Con sao con sẽ biến thành như vậy?!" Mẹ Vương nghe xong tức giận đến đỏ mặt, ôm ngực thở hổn hển: “Con mặc kệ cô bé kia bị khi dễ, thậm chí còn con cũng là tòng phạm sao?!”
Nếu đúng như mọi người suy đoán, vậy chắc chắn nhóm Trương Dương đã làm chuyện gì không thể tha thứ với Cao San, mới khiến cô ta có ý định nguyền rủa.
Môi Vương Thiệu Hoa mấp máy, gã không biện giải, khi nghe Cao San qua đời thì đúng là gã hơi hối hận.
Vương Thiệu Hoa hỏi: “Cao San qua đời như thế nào?”
Thẩm Du xem tư liệu, trả lời: "Nghe nói là bị bệnh, rất nghiêm trọng. Nhưng bác sĩ nói lẽ ra không nên phát bệnh nhanh vậy, hẳn là còn có thể kéo dài mấy ngày.”
Nhận được thông báo của Lệ Hoan, Cố Khanh và Thẩm Du mang theo gia đình ba người Vương Thiệu Hoa đến nơi chỉ định.
Thời này muốn mở đàn còn phải tìm chốn yên lặng không dễ bị quấy nhiễu, miễn cho bị quần chúng không biết chân tướng tố giác.
Bàn thờ, đồ cúng, nhang đèn, lá bùa, tất cả chuẩn bị đầy đủ.
Cố Khanh và Thẩm Du đứng ở một bên, gia đình ba người nhà họ Vương đứng ở bên kia, nhìn Lệ Hoan đứng ở giữa mở đàn làm phép.
Chiêu hồn cúng vái có nhiều loại, một số cần trực hệ có mặt, nếu không thì đôi khi không thể chiêu hồn phách về.
Lệ Hoan không có nỗi lo đó, cô ấy sai người lấy một nắm đất trước mộ của Cao San, bắt đầu làm phép.
Lệ Hoan dùng bùa chiêu hồn do Cố Khanh vẽ, bởi vì là lần đầu tiên sử dụng, Cố Khanh hơi căng thẳng, không biết hiệu quả như thế nào. Nhưng dựa theo mớ bùa hộ mệnh đã vẽ thì chắc bùa chiêu hồn bình thường này sẽ có hiệu quả tốt.
Lệ Hoan đốt nhang đèn, một tay kết ấn đốt cháy bùa chiêu hồn, lẩm bẩm:
“Yểu yểu minh minh, thiên địa đồng sinh, tán tắc thành khí, tụ tắc thành hình "
Cờ chiêu hồn ở bên cạnh là pháp khí mà Lệ Hoan cố ý mang đến, lấy gỗ hòe làm gậy, vải trắng làm cờ, nuôi dưỡng trong đất tụ âm, có thể chiêu quỷ hồn.
Đã viết tên, ngày sinh tháng đẻ và giờ chết của Cao San trên lá cờ, Lệ Hoan nâng cờ chiêu hồn lên, vừa vung vừa hét to:
“Cao San, hồn quy lai hề, hồn quy lai hề!"
Ba người nhà họ Vương là người bình thường nên xem không hiểu những thao tác này, Cố Khanh và Thẩm Du đứng một bên thì hào hứng xem, cảm giác chính mình lại học được một chiêu.
Không bao lâu, cửa sổ vốn đóng kín trong phòng bỗng nhiên bị một làn gió thổi mở.
Luồng gió này thổi vào người khiến cảm giác lạnh toát.
Chính giữa phòng dường như dần hiện ra hai bóng người.
Tập trung nhìn thì thấy một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, trong tay cầm xiềng xích, trên mặt mang theo ý cười biếng nhác.
Đầu kia sợi xích trói một cô gái, là hình dáng Cao San trong tư liệu.
“Tiểu Hoan Tử, giỏi đấy! Bùa chú lần này rất mạnh, sau khi đốt chúng ta liền có cảm ứng, tốc độ đến nhanh không?”
Nam ‘quỷ’ thoạt nhìn là âm sai dường như là người quen của Lệ Hoan.
Bùa chú tùy vào thiên phú của người vẽ bùa và trình độ linh lực cao thấp mà có chênh lệch lớn. Ví dụ bùa chú lúc trước bộ môn sử dụng cũng không kém, nhưng sau khi thắp nhang đốt bùa phải chờ ít nhất nửa tiếng thì âm phủ mới phản ứng lại.
So với bùa chiêu hồn của Cố Khanh phối hợp cờ chiêu hồn, chưa đầy năm phút đã có quỷ sai dắt quỷ tới.
Lệ Hoan liếc xéo, bây giờ cô ấy không rảnh tám nhảm với đối phương.
Thẩm Du ở bên cạnh ném một lá bùa mở mắt có hạn chế thời gian cho gia đình họ Vương, trở lại chọt cánh tay của Cố Khanh, nháy mắt ra hiệu ‘Thấy chưa, tôi đã nói là tổ trưởng quen biết âm sai mà’.
Ba người họ Vương bị dọa sợ.