Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 118: Vô Đề

Chương 118: Vô Đề


Suy xét đến cha mẹ nhà họ Vương chưa từng làm chuyện xấu, trên người cha Vương có khí tím vòng quanh. Vương Thiệu Hoa tuy không phải người tốt nhưng không phạm sai lầm quá lớn, tội không đến nỗi phải chết, Lệ Hoan thông báo Cố Khanh và Thẩm Du, chuẩn bị mở đàn làm phép, sau đó chiêu quỷ.

Trong tư liệu điều tra của Lệ Hoan thì Cao San là một cô gái bình thường, thành tích trong trường học thuộc lớp giữa, mặt mũi cũng bình thường, không thích gây sự, cũng không nói chuyện nhiều, sức khỏe không được tốt, tính cách hơi hướng nội.

Trong tư liệu hiện có kể rõ trạng huống gia đình của Cao San rất bình thường, cha mẹ là nhân viên văn phòng bình thường, hoàn toàn không biết cô ta học được cách nguyền rủa từ đâu.

Nhưng khoảng thời gian trước Cao San qua đời vì bệnh, mẹ của Cao San mất tích, cụ thể đang ở đâu thì Lệ Hoan đã cử người tiếp tục tra.

Tại sao Cao San muốn nguyền rủa mấy cậu trai này?

Ở trong nhà của Lữ Thông, Ngô Cương, Trương Dương đã chết, bọn họ tìm được nhật ký học sinh tương tự, cũng có trang mà Cao San ghi, mặt trái dùng sắc đỏ chót vẽ nữ quỷ và cầu Nại Hà, viết ‘Tôi ở cầu Nại Hà đợi cậu!’.

Sau khi Vương Thiệu Hoa tỉnh lại, Cố Khanh và Thẩm Du hỏi nguyên nhân. Trước khi Lệ Hoan chiêu đến hồn phách của Cao San, bọn họ phải tranh thủ hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy nhóm Cố Khanh hỏi mình và Cao San có mâu thuẫn gì không, vẻ mặt của gã trở nên sợ hãi rụt rè, dường như hơi không muốn nói ra.

Cố Khanh thấy thế, nói: "Nếu anh không nói rõ ràng, cho dù cuối cùng tìm được linh hồn của Cao San, cô ta không chịu hòa giải thì việc của anh vẫn như cũ không giải quyết được!"

Vương Thiệu Hoa giật mình kêu lên: “Cao San đã chết?!”

Cao San chết rồi???

Trước đó Vương Thiệu Hoa chỉ hơi nghi, sau này thấy Cao San không có phản ứng gì thì gã cũng quên việc này, sau khi mấy anh em chết, gã không nghi ngờ Cao San.

Thì ra cô ta đã chết? Cho nên, thật sự là bởi vì nữ quỷ dây dưa nên gã mới biến thành bộ dạng hiện tại?

Biểu cảm của Vương Thiệu Hoa trở nên có chút hoảng loạn: “Thật ra tôi chỉ hơi hoài nghi, nhưng tôi thật sự chưa làm gì, tôi cùng lắm là bình thường khi dễ cô ta, còn lại chưa từng làm gì!”

Vương Thiệu Hoa lại nhìn Cố Khanh và Thẩm Du: “Các người nhất định phải cứu tôi, phải cứu giúp tôi!”

Nói thật, tuy Vương Thiệu Hoa ăn chơi trác táng, nhưng được cha mẹ dạy bảo nên còn kiềm lại chút. Dù gã ăn chơi, đánh lộn chửi tục, trên người của gã không có công đức, cũng không có nợ nghiệt sản sinh khi hại người, chỉ có chút xui xẻo nhỏ sản sinh vì làm một số chuyện xấu, không đến mức bị người nguyền rủa đến chết.

Nhưng dù Vương Thiệu Hoa không làm gì, từng lời nói của gã không khó nghe ra mấy ‘anh em tốt’ của gã có làm gì.

Nhìn thấy con trai dường như còn che giấu những thứ gì, mẹ Vương thúc giục hỏi:

“Thiệu Hoa, rốt cuộc con biết cái gì, hãy nói đi! Con che giấu làm gì nữa? Sắp mất mạng rồi!”

“Con con thật ra có một lần, nhóm Trương Dương nói tan học sẽ dẫn tôi đi chơi thứ rất vui. Tuy không biết là thứ gì hay ho, nhưng lúc ấy bọn họ cười tủm tỉm nhìn Cao San, tôi cảm thấy có quan hệ với cô ta, tôi chỉ nghĩ rằng bọn họ lại nảy ý tưởng chọc phá gì. Bình thường Cao San là đối tượng bị chúng tôi trêu cợt.”

Vương Thiệu Hoa liếc qua cha vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp: “Nhưng hôm đó vừa lúc cha đi làm về, nói là tiện đường đón tôi, nên tôi không đi cùng bọn họ mà về trước.”

Vương Thiệu Hoa nhớ lại chuyện mấy tháng trước, trong giọng nói cũng có chút hoảng hốt.

"Đợi đến ngày thứ hai, Cao San không đi học, tôi cảm thấy không ổn, cảm giác nhóm người Trương Dương hẳn là làm chuyện gì không tốt, lo lắng Cao San xảy ra chuyện gì. Nhưng nhưng bọn họ là anh em của tôi, nên tôi không nói ra.”

Tuy điều kiện gia đình của Vương Thiệu Hoa tốt nhất trong bốn người, nhưng thật ra gã nhát gan nhất nhóm, luôn sợ làm sự tình gì liên lụy cha của mình.

Cha Vương nghe vậy đã tự tưởng tượng nhiều nội dung tức giận đập bàn, trên thực tế ông càng muốn tát vào mặt con trai hơn.

Ông hít sâu, nói: “Nói tiếp đi.”

"Về sau, đại khái một tuần sau Cao San trở lại đi học. Tôi thấy cô ta không khác gì với lúc trước nên cho rằng không sao, thế là bỏ qua chuyện này.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất