Chương 122: Vô Đề
Quỷ sai là chú út của Lệ Hoan, ngày xưa trong nhà tưởng hắn đã sớm chết, từng có quan hệ thân thiết với cô ấy, không ngờ sau khi chú út qua đời được làm quỷ sai, lại liên hệ với cô ấy.
Lệ Hoan đã thói quen chú út cơ hồ mỗi tháng đều bỏ ra thời gian tìm đến nói bên dưới không đủ tiền tiêu, gật đầu nói: “Khi nào về sẽ chuẩn bị cho chú.”
Chú út reo lên, lại lắp bắp nói: “Vậy nếu tiện thì đốt điện thoại Apple loại mới nhất cho chú được không?”
Chú út nói điện thoại Apple đương nhiên không phải loại di động giả trong tiệm hàng mã sau khi đốt cháy thì vẫn là giấy, mà là mua điện thoại Apple thật, dùng linh khí nuôi dưỡng sau đó đốt cho đối phương.
Lệ Hoan không biết nên nói cái gì: “Trong nhà mới đốt di động cho chú rồi mà?”
“Đó không phải mẫu mới nhất, ta dùng trước mặt đồng sự thì thật là mất mặt.”
Chú út thấy Lệ Hoan không chịu thì bắt đầu khóc than mình đáng thương cỡ nào: “Ngẫm lại ta đường đường thiên tài huyền thuật, vì một phút bất cẩn đấu với lệ quỷ mà tuổi trẻ chết sớm. Khó khăn tìm được một công tác ở địa phủ, ta thảm quá! Nhớ năm xưa ta chỉ muốn kiếm công tác có ăn có uống ở địa phủ, ngẫu nhiên đến trần gian đi dạo, nào ngờ thi nhân viên công vụ làm quỷ sai mất hết hai mươi năm, ngày xưa ta cũng là học sinh giỏi vậy! Sau khi thi đậu nhân viên công vụ mới phát hiện thế giới đều biến đổi, ngay cả cháu gái nhỏ mà ta thương nhất cũng ghét bỏ chú của nó”
Cố Khanh không kiềm được lén hỏi Thẩm Du: “Quỷ sai đều giống như vậy sao?”
Thẩm Du cũng là lần đầu tiên biết quan hệ giữa quỷ sai và Lệ Hoan, nghe vậy lúng túng nói: “Chắc không phải đâu.”
Trong lúc nói chuyện, quỷ sai chú út đã vòi vĩnh thành công Lệ Hoan đồng ý đốt cho điện thoại Apple đời mới nhất, lại đến gần hai cấp dưới của Lệ Hoan là Cố Khanh và Thẩm Du để quan sát một phen.
Chú út nhìn Cố Khanh, đây là người mới mà cháu gái vừa thu vào bộ môn? Tuổi còn nhỏ mà linh lực sung túc, kim quang công đức trên người rất sáng.
Cố Khanh cũng không rụt rè, kêu một tiếng tiền bối rồi đầy hứng thú nhìn đồ tây đen mà chú út mặc: “Xin hỏi, đây là đồng phục của các người hả?”
Chú út sửa sang lại cổ áo, đỏng đảnh nói: “Đúng rồi, đây là đồng phục tốt nhất, có công năng phòng ngự rất tốt, tuyệt lắm đúng không?”
“Vậy sao lần trước ta nhìn thấy quỷ sai mặc đồ hơi khác với chú?” Cố Khanh nhớ bóng dáng lúc trước dẫn Vương Thanh Thanh đi, đưa ra nghi vấn của mình.
Chú út nghe xong lộ vẻ mặt hâm mộ: “Chắc là ngươi nhìn thấy cấp trên của chúng ta, không biết là Hắc Bạch Vô Thường, hay là Đầu Trâu mặt Ngựa, hoặc là Âm Dương Tuần Tra Sử.”
Chú út siêu hâm mộ, hắn ở trong địa phủ lâu như vậy, đã làm nhân viên công vụ nhưng còn chưa được gặp những đại nhân vật lớn này.
Cố Khanh không biết quỷ sai chú út hâm mộ cô được gặp ‘đại nhân vật’ một lần, vẫn đang hỏi thăm cụ thể về địa phủ.
Trong khi xã hội hiện đại phát triển thì địa phủ cũng không có lạc hậu, nhìn đồng phục của chú út là đồ tây liền biết. Nhưng bởi vì hai giới âm dương bị ngăn cách, bình thường quỷ thần càng ưa sử dụng pháp thuật, cho nên một ít trang bị hiện đại hóa bị phổ cập khá chậm.
Bởi vì quỷ sai không thể ở lâu trên dương gian, sau khi vòi vĩnh Lệ Hoan mua cho mình bún ốc cỡ lớn, nhấn mạnh đừng quên đốt tiền giấy và điện thoại, chú út quay về làm việc.
Làm quỷ sai thường nhận nhiệm vụ tiếp dẫn quỷ hồn, có thể nói là hai mươi bốn tiếng đều có việc làm.
Lệ Hoan hỏi Cố Khanh và Thẩm Du đã dùng bao nhiêu lá bùa, đồ cúng, tính toán báo cáo bao nhiêu phí dịch vụ với bên trên, sau đó đuổi Cố Khanh và Thẩm Du đi về.
Chuyện trợ giúp Vương Thiệu Hoa giải quyết nguyền rủa có thể nói là tốn sức mà chẳng được lợi.
Vương Thiệu Hoa vốn không có công đức, sau khi giúp gã, nếu về sau gã làm ác sinh ra nợ nghiệt cũng sẽ ảnh hưởng tu hành của Cố Khanh và Lệ Hoan, may mà trải qua chuyện này, cha Vương cũng biết cứ để mặc con trai tiếp tục như vậy chắc chắn không được, định đưa gã vào quân đội mài giũa lại, hy vọng sinh hoạt trong quân đội có thể mang đến thay đổi khác cho gã.