Chương 124: Vô Đề
Cố Khanh từng nghĩ rằng nếu giúp bọn họ thì có ích cho việc tu luyện công đức không? Nhưng khi Cố Khanh đến gần nữ quỷ áo đỏ, sát khí trên người đối phương kích phát công năng tự bảo hộ của sách ngọc.
Không nói một câu nào, mắt của nữ quỷ áo đỏ từ màu đen biến thành màu đỏ máu.
Đây là chiều hướng hoàn toàn không cho người ta cơ hội nói chuyện.
Còn quỷ treo cổ cũng là tình huống tương tự, không đến gần thì không sao, vừa lại gần sẽ mở ra mô thức nổi khùng.
Cố Khanh từng hỏi bóng gió thầy Khổng Phương, nhưng sau khi ông nghe xong thì trong mắt đầy hoang mang.
Cũng đúng, thầy Khổng Phương tới trường học chưa được vài năm, sát khí trên người hai con quỷ này thoạt nhìn đã mười mấy hai mươi năm, thầy Khổng Phương không biết cũng là bình thường.
Cố Khanh lại tìm cơ hội hỏi giáo sư Mễ trong thư viện, ông tỏ vẻ hai con quỷ đó tuy là tự sát nhưng trong lòng có chấp niệm mãnh liệt.
Tuy bị văn khí của trường học áp chế, khiến bọn họ có thể bảo trì thần trí thanh minh, không có làm ra chuyện tìm kẻ chết thay, nhưng trạng thái hiện tại của họ cũng tương đương nguy hiểm.
“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới sẽ tự sát chứ?”
Về câu hỏi này, giáo sư Mễ tỏ vẻ trình độ hiện tại của Cố Khanh không đủ, biết cũng vô ích, chờ khi nào trình độ của cô cao rồi mới thử xem có thể giải quyết hai con quỷ kia không.
Cố Khanh đương nhiên không ngốc.
Quỷ dữ dằn như vậy, Cố Khanh tỏ vẻ cô không giải quyết được, tạm thời xem như không nhìn thấy vậy.
Không lâu sau, Nam Nguyên đã xuất phát đi thành phố điện ảnh để quay phim đột nhiên gọi điện thoại cho Cố Khanh.
“Cố Khanh, tôi cảm thấy đoàn phim của chúng tôi có gì đó lạ lắm.” Nam Nguyên ở trong căn phòng được đoàn phim phân phối cho, âm thanh hơi hoảng hốt lo sợ.
"Chuyện gì? Cậu bình tĩnh chút, nói từ đầu, nói thật rõ ràng.” Giọng nói của Cố Khanh bình thản nhưng có sức mạnh trấn an lòng người.
Cố Khanh cũng cảm thấy kỳ lạ, Nam Nguyên đi quay phim truyền hình của đạo diễn Đỗ Hiểu mà, sao có gì bất trắc được?
Hơn nữa Nam Nguyên có mang bùa hộ mệnh trừ bỏ xui xẻo mà phương trượng Từ Vân tặng cho, dù có chuyện gì cũng sẽ không tìm đến cô ấy.
Nam Nguyên nghe Cố Khanh trấn an thì lòng bình ổn lại, giọng nói cũng vững vàng hơn.
Chuyện này phải nói từ đầu.
Khoảng thời gian trước đạo diễn Đỗ đến đại học Truyền Thông công khai chọn diễn viên cho phim tiên hiệp mới của mình.
Nam Nguyên dựa vào vẻ ngoài và kỹ thuật diễn tạm được dễ dàng trở thành nhân vật nữ số ba, một nữ tiên bề ngoài xinh đẹp, tính cách trong trẻo lạnh lùng, trong lòng chỉ có đại đạo, cuối cùng vì cứu thiên hạ mà hy sinh chính mình.
Lúc ấy trừ nhân vật nữ số ba của Nam Nguyên ra, hoa sen trắng Lưu Di cùng phòng với cô ấy được lĩnh một vai phụ, không nghe nói trong đại học Truyền Thông có người nào khác lĩnh nhân vật quan trọng gì.
Nhưng khi chính thức quay phim, Nam Nguyên đến đoàn phim mới phát hiện Lưu Di đã bị thay vai.
Người thay vị trí của Lưu Di là một cô gái khác cùng phòng với Nam Nguyên, chị em giả tạo của Lưu Di, Trương Mộng Hinh.
Đương nhiên, chúng ta tạm không bàn sâu về Trương Mộng Hinh dùng phương pháp gì thay thế Lưu Di, từ khi chính thức quay phim thì Trương Mộng Hinh thật sự có gì đó không ổn.
Trương Mộng Hinh thay thế Lưu Di nhận lấy vai nhỏ, chỉ lộ mặt trong nội dung hai, ba tập, nhân vật phụ thì không cần quay tỉ mỉ như nhân vật chính.
Bắt đầu quay màn thứ nhất, Trương Mộng Hinh xảy ra vấn đề.
Biểu diễn ổn, còn chưa thốt ra lời kịch Trương Mộng Hinh đã ôm ngực la đau.
Nam Nguyên biết trái tim của Trương Mộng Hinh không có vấn đề gì, lúc trước trường học kiểm tra tố chất thân thể chạy tám trăm mét, Trương Mộng Hinh từng cảm khái sao mình không mắc bệnh tim hay hen suyễn, có thể khiến bệnh viện ghi giấy chứng minh miễn chạy rồi.
Mọi người vốn cho rằng Trương Mộng Hinh chẳng qua là không chuẩn bị tốt, lấy cớ để không bị đạo diễn mắng.
Nhưng không ngờ qua một hồi lâu Trương Mộng Hinh vẫn ôm ngực, trán toát mồ hôi lạnh, mọi người mới cảm thấy không ổn.
Trương Mộng Hinh đau đến mức sắc mặt tái nhợt, vã mồ hôi lạnh, bị đưa vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kiểm tra một lần cho kết luận là Trương Mộng Hinh không bị gì cả.
Trương Mộng Hinh nghe xong ngây người.