Chương 125: Vô Đề
Cô ta thật sự bị đau ngực, sao có thể không mắc bệnh gì được? Trương Mộng Hinh không tin, lại khám một lần, vẫn không có gì.
Người trong đoàn phim nhìn Trương Mộng Hinh với ánh mắt khác: Cô gái này giỏi ghê, diễn bị bệnh giống y như thật, mỗi tội không dùng vào việc chính đáng.
Trương Mộng Hinh bị hiểu lầm ‘có kỹ thuật diễn’ nhưng tâm tư không thuần khiết buộc phải cúi đầu xin lỗi mọi người.
Nhưng chuyện của Trương Mộng Hinh vẫn chưa xong.
Từ sau lần bị đau ngực, mỗi khi đến lượt Trương Mộng Hinh quay phim luôn sẽ xuất hiện một ít vấn đề, khiến cô ta phải nhiều lần quay lại. Nào là lỡ vấp té, đau đầu, lắp bắp, khiến đạo diễn Đỗ từ sắc mặt bình thường trở nên ngày càng đen.
Trừ Trương Mộng Hinh ra, Nam Nguyên cảm thấy nam chính cũng là lạ.
Nam chính của bộ phim tiên hiệp này là mời một diễn viên nam nổi tiếng, ngôi sao nhỏ tuổi ra nghề, bình thường ít khi gây chú ý, là diễn viên dựa vào kỹ thuật diễn mà thắng.
Tống An Nhiên rất giỏi kết bạn, toàn đoàn phim trên đến đạo diễn, biên kịch, dưới đến diễn viên quần chúng, trợ lý, anh ta đều có thể bắt chuyện, bao gồm Nam Nguyên bình thường hơi lạnh nhạt xa cách thì anh ta cũng sẽ thường nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Nhưng sau vài ngày hoàn thành màn ảnh xuất sắc, một ngày nọ Tống An Nhiên đột nhiên thay đổi.
Trở nên có chút táo bạo, không thích nói chuyện, không thể nhập diễn, khi thảo luận với đạo diễn thì vài lần suýt cãi nhau.
Rõ ràng lúc trước Tống An Nhiên diễn một lần là đạt, thái độ rất khiêm tốn với người khác.
Nam Nguyên vốn cho rằng diễn viên là thế, đôi khi tính cách thay đổi nắng mưa.
Nhưng mấy ngày hôm trước, buổi tối Nam Nguyên thức dậy đi vệ sinh bỗng thấy có một bóng người đi qua cửa sổ bên ngoài, rõ ràng là nam chính Tống An Nhiên.
Tống An Nhiên lúc ấy sắc mặt trắng bệch, mắt trân trân nhìn đằng trước, thoáng chốc lướt qua.
Hôm sau khi Nam Nguyên hỏi thì vẻ mặt Tống An Nhiên mờ mịt tỏ vẻ mình ngủ cả đêm, chưa từng đi ra ngoài.
Nhưng trừ Nam Nguyên thì trong đoàn phim có một cô gái làm trợ lý cũng nói buổi tối nhìn thấy Tống An Nhiên biểu cảm rất kỳ lạ đi qua, trông hơi giống cương thi.
Tống An Nhiên thường ngày tốt tính bị lời nói của Nam Nguyên và trợ lý nhỏ dọa, sắc mặt tái nhợt: “Không lẽ tôi bị bệnh gì? Chẳng lẽ mộng du?”
Tống An Nhiên nghĩ vậy liền gọi điện thoại cho người quản lý của mình, kêu lại đây ngay.
Người đại diện của Tống An Nhiên cũng là anh họ, sau khi nhận được điện thoại, nghe nói em họ xảy ra chuyện liền chạy tới.
Sau khi đến đoàn phim, anh họ người đại diện nghe em họ Tống An Nhiên hỏi: “Anh họ, khoảng thời gian trước em làm kiểm tra sức khoẻ, thân thể không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt anh họ người đại diện mờ mịt đáp: “Có vấn đề gì đâu, trừ hơi mệt nhọc ra thì hết thảy bình thường."
Tống An Nhiên hỏi tiếp: “Vậy anh họ, bình thường khi ngủ em có ngẫu nhiên nghiến răng hoặc mộng du gì không?”
Anh họ người đại diện gãi đầu nói: “Không, ngáy thì khá to, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”
Khuôn mặt dễ thân của Tống An Nhiên trở nên cứng ngắc.
Thôi, biết không thể hỏi ra chuyện gì từ anh họ, Tống An Nhiên kể chuyện Nam Nguyên và trợ lý nhỏ đêm khuya thấy anh ta lang thang bên ngoài. Anh họ sốt ruột muốn dẫn Tống An Nhiên đi bệnh viện làm kiểm tra ngay.
Mấy ngày này, chưa có kết quả kiểm tra sức khỏe của Tống An Nhiên, nhưng tinh thần thì càng lúc càng kém.
Trước kia Nam Nguyên không rõ mấy chuyện này, bây giờ đặc biệt mẫn cảm với chuyện liên quan huyền học, cô ấy cảm thấy chuyện của Trương Mộng Hinh hay Tống An Nhiên chắc chắn có liên quan với huyền học.
Sau khi Cố Khanh nghe xong cũng hoài nghi đôi mắt xem khí vận của mình bị trục trặc.
Rõ ràng khí vận của Nam Nguyên dần tốt lên mà sao đi đoàn phim đóng phim còn sẽ gặp gỡ những chuyện linh dị này?!
Dưới thỉnh cầu của Nam Nguyên, Cố Khanh đồng ý lấy danh nghĩa đến thăm, tiện thể nhìn xem đoàn phim rốt cuộc ra vấn đề gì.
Cố Khanh đến đoàn phim, đầu tiên là gặp nam chính Tống An Nhiên.
Đối phương cũng không biết Cố Khanh là người nào.