Chương 133: Vô Đề
Cố Khanh không cần Tống An Nhiên chỉ đường, cứ đi theo sợi chỉ đen nối với anh ta, đi mãi cho đến khi tới tầng trên nhà của Tống An Nhiên.
Cố Khanh ra hiệu Địch Cường tiến lên, cô nhìn sương mù màu xám bay ra từ khe cửa.
Địch Cường nghe lời tiến lên, ấn chuông cửa, không có người đáp lại, lại dùng tay vỗ cửa rầm rầm, vẫn không đáp lại.
Tống An Nhiên thấy không có người mở cửa, kỳ lạ nói:
"Kỳ lạ, chỗ này là nhà của chị Dương, dù bình thường chị ấy đi vắng, con đi học nhưng trong nhà còn có người già mà sao bây giờ kỳ vậy?”
Trước đó bởi vì quay phim nên Tống An Nhiên đã mấy tháng không trở về, không biết nhà chị Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chị Dương cũng là diễn viên, tên Dương Lộ, đóng phim nhiều năm nhưng phần lớn đều là vai phụ, luôn quanh quẩn ở hạng ba, bốn, thuộc loại nhìn quen mắt nhưng không thể gọi tên ra.
Cố Khanh lắc đầu, trong này phỏng chừng đã xảy ra chuyện, cho nên cả gia đình đều vắng mặt.
Cố Khanh nhìn Tống An Nhiên:
“Tìm chỗ ngồi trước đã.”
Tống An Nhiên gật đầu: “Dưới lầu là nhà của tôi.”
Vừa vào nhà của Tống An Nhiên, Cố Khanh nhìn thấy bên trong thì con ngươi co rút.
Cố Khanh giành vào trước, chộp không khí, nói với Tống An Nhiên:
“Có thể cho tôi một căn phòng yên lặng không? Tôi có việc cần hoàn thành."
Tống An Nhiên nhìn tay trái dường như nắm cái gì của Cố Khanh, biểu cảm phức tạp gật đầu, mang theo cô đi phòng đọc sách của mình:
“Trong này là phòng đọc sách của tôi, nếu cô cần gì thì có thể kêu chúng tôi đi mua.”
Địch Cường đi sau cùng nhìn động tác của Cố Khanh, thoạt nhìn cô khá bình thường, sau khi vào cửa bỗng vươn ra tay trái giống như bắt lấy cái gì, nhưng trong mắt Địch Cường thì tay cô trống rỗng.
Gió lạnh thổi qua, Địch Cường cảm thấy cổ lạnh lẽo, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Cố Khanh.
Chờ Cố Khanh vào phòng đọc sách, đóng cửa lại.
Địch Cường níu lấy em họ của mình, hỏi:
"Cô gái này rốt cuộc có đáng tin không vậy? Sao anh thấy quái lạ quá.”
Tống An Nhiên chọt khuỷu tay vào bụng Địch Cường:
“Không có bản lĩnh thì có thể không dựa vào bất cứ chỉ dẫn đã tìm được nhà của em sao? Anh cũng đừng đoán mò, cô gái này dường như có bối cảnh chính phủ, không đáng ngờ.”
Địch Cường nghe nói có bối cảnh chính phủ thì thở phào, lại đến gần Tống An Nhiên:
“An Nhiên à, em nói xem vừa rồi tay cô ấy bắt lấy cái gì? Lúc nãy anh nhìn mà dựng đứng hết lông tơ.”
Tống An Nhiên cũng cảm thấy trên tay Cố Khanh hẳn là bắt được cái gì, nhưng chắc vấn đề không lớn. Dù sao lúc ấy Cố Khanh tay không bắt nó, nếu có vấn đề lớn thì chẳng phải nên làm giống như trong phim, lấy bùa chú, kiếm gỗ đào đánh sao?
Trong phòng đọc sách của Tống An Nhiên.
Cố Khanh buông xuống thứ mình luôn nắm trong tay, móc một lá bùa ra khỏi túi dán lên nó.
Trong không trung chỉ có một lá bùa bay lơ lửng mà không có vật gì đỡ lấy.
Dần dần, dường như xuất hiện một bóng mờ, là bán trong suốt, nhưng nhìn kỹ thì đây là hình dạng một đứa con nít.
"Nói đi, tại sao chạy đến nơi này?" Cố Khanh ngồi trên ghế, hỏi.
Quỷ hồn con nít dường như bốn năm tuổi, bĩu môi, quay đầu không xem Cố Khanh, không chịu nói chuyện.
Người này là người xấu, lúc nó nhào về phía anh An Nhiên thì bắt lấy nó, khiến nó vùng vẫy cỡ nào cũng không thể tránh thoát.
Cố Khanh lại hỏi:
“Ngươi là con của gia đình trên lầu đúng không? Tại sao không ở nhà mình, không đi theo cha mẹ mình mà đến đây?”
Đứa trẻ vặn vẹo người, quay đầu liếc trộm Cố Khanh, nói:
“Anh An Nhiên đã hứa chơi với ta, ta ở đây đợi anh ấy cùng chơi.”
Trong mắt của nó không có một chút ác ý, tràn đầy vui vẻ vì Tống An Nhiên trở về.
Dường như nó không biết sự tồn tại của mình sẽ có ảnh hưởng gì cho Tống An Nhiên.
Cố Khanh trầm mặc một lúc sau, hỏi:
“Cha mẹ của ngươi đi đâu rồi? Ngươi không muốn về nhà tìm họ sao?”
Đứa trẻ chọt ngón tay với nhau, bĩu môi:
“Mẹ bận, cha không muốn mẹ con ta, nhưng ta cũng không cần ông ta. Gần đây bà ngoại bị bệnh, nằm viện, mẹ ở trong bệnh viện chăm sóc bà ngoại.”