Chương 132: Vô Đề
Người tu luyện huyền học nếu bói toán đối phương thì sẽ bị đối tượng cảm ứng được, Tạ Vọng Sóc làm thật cẩn thận, có chút gì không đúng sẽ tạm dừng bói toán.
Nhưng không ngờ trong một lần bói toán, bởi vì đối phương rất mạnh dẫn đến cắn ngược, ngược lại khiến ông bị tổn thương căn bản, hai mươi năm qua linh lực đều không có tiến bộ.
Bị cắn ngược khiến Tạ Vọng Sóc càng vững tin sau lưng nhà họ Hoắc chắc chắn còn có người linh lực càng mạnh hơn giúp đỡ họ.
Tạ Giác đương nhiên biết nỗi lo của Tạ Vọng Sóc, nhưng trực giác mách bảo anh ấy rằng nếu bỏ mặc em gái ở nơi khác không tìm trở về sẽ có hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Tạ Giác ngẫm nghĩ nói:
“Hay là vậy đi, dù sao em gái làm việc dưới tay Lệ Hoan, cũng vào bộ môn của chúng tôi rồi, lần này là bởi vì lập công lớn, tìm được một tổ chức thần bí bán đồ dùng huyền học trên mạng, cần được khen ngợi. Con có thể lấy danh nghĩa khen ngợi đi thành phố S, trước tiên nhận nhau với em gái, mặt ngoài không cho người khác biết."
Nếu như là bộ môn khen ngợi thì đây cũng là danh chính ngôn thuận.
Suy nghĩ một hồi, Tạ Vọng Sóc đồng ý, ông không kiềm được ý tưởng trong lòng:
“Con hãy mang theo nhiều pháp khí hộ thân qua đó, xem con bé sống có tốt không. Mấy năm nay em gái của con không ở bên cạnh chúng ta, con hãy chăm sóc tốt cho con bé, đừng luôn để mặt lạnh tanh."
Tạ Vọng Sóc xem trên tư liệu viết Cố Khanh lớn lên trong cô nhi viện, mấy năm qua làm sao sống sướng được?
Cố Khanh không biết người thân của mình đã phát hiện ra cô trước, đang đi tìm cô.
Hiện tại Cố Khanh đang ngồi trong phòng riêng của một tiệm cơm, ngồi phía đối diện là nam diễn viên nổi tiếng Tống An Nhiên và anh họ người đại diện Địch Cường.
Đồ ăn bày đầy bàn, ba người ăn cơm trước bàn rồi mới nghiêm túc thảo luận tình huống trên người Tống An Nhiên.
“Cố Khanh, cảm ơn cô.” Tống An Nhiên đặt đũa xuống, cảm ơn trước: “Sau khi mang bùa của cô thì gần đây không phát sinh chuyện kỳ lạ gì nữa, cũng ngủ ngon hơn.”
Cố Khanh cẩn thận nhìn Tống An Nhiên, tuy còn chút bóng chồng nhưng đã nhạt hơn nhiều.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Đúng là hồn phách ổn cố hơn rồi.”
Trước khi đến Tống An Nhiên đã nói cho Địch Cường biết tình huống, thường ngày Địch Cường che chở cậu em họ này nhất, trước kia tưởng Tống An Nhiên bị mộng du nên rất khẩn trương, hiện tại nghe nói là hồn phách có vấn đề thì mặt anh ta không còn chút máu.
Địch Cường sốt ruột hỏi:
“Cố đại sư, em họ của tôi rốt cuộc tại sao sẽ xuất hiện loại vấn đề này?”
Cố Khanh có thể nhìn thấy trong hồn phách của Tống An Nhiên nối với một sợi chỉ đen kéo thẳng tới nơi nào đó.
“Anh Tống.” Cố Khanh lên tiếng: “Lần trước tôi có nói thường thì hiện tượng ly hồn nhi đồng chiếm đa số, hiện tượng giống như anh đa số do con người gây ra.”
Mặt Tống An Nhiên nghiêm túc gật đầu:
“Tôi biết, lần này lại đây là muốn hỏi phải chăng Cố Khanh có biện pháp cho tôi biết rốt cuộc là ai hại tôi?”
Cố Khanh lại liếc qua sợi chỉ dài kia, gật đầu, nhìn thẳng Địch Cường:
“Hai người lái xe đến phải không? Theo tôi đi một nơi trước.”
Sau đó Địch Cường lái xe, nghe Cố Khanh qua một đoạn đường sẽ chỉ huy ‘quẹo trái’, ‘quẹo phải’, ‘đi thẳng’, mãi khi con đường phía trước càng lúc càng quen thuộc.
Tống An Nhiên ngồi hàng ghế sau cùng với Cố Khanh lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Cố Khanh đương nhiên cũng phát hiện ra:
“Sao vậy? Anh biết chỗ này à?”
Tống An Nhiên kinh ngạc hỏi ngược lại: "Đây là gần nhà của tôi mà, sao Cố Khanh có thể biết nơi này?!"
Bởi vì là ngôi sao, chỗ ở của Tống An Nhiên thông thường đều là giữ bí mật rất kỹ, phòng ngừa một số fan cuồng chuyên môn canh giữ gần nhà chờ anh ta. Nhưng xem bộ dạng của Cố Khanh thì rõ ràng không biết đây là nhà của Tống An Nhiên, cư nhiên dựa vào chỉ huy Địch Cường quẹo trái quẹo phải đã chạy đến gần nhà anh ta.
Cố Khanh cũng kinh ngạc, sờ cằm hỏi:
“Trong nhà trừ anh ra còn có người không?”
Tống An Nhiên lắc đầu, nói:
“Tôi mới dọn tới đây, chỉ một mình tôi ở.”