Chương 135: Vô Đề
Nhưng nhìn Cố Khanh bề ngoài như thiếu nữ yếu ớt, và em trai tiểu thịt tươi chẳng hề tỏ ra sợ hãi, Địch Cường đành vừa run vừa cố nâng cao tinh thần tiếp tục nhìn. May mà người và quỷ ở đây không quan tâm Địch Cường làm gì.
Cố Khanh nói:
“Tống An Nhiên, anh còn nhớ mấy hôm anh ‘mộng du’ buổi tối mơ thấy gì không? Hoặc anh còn nhớ có phải mình đã hứa gì trong mơ không?”
Thứ trong mơ thường thì khi tỉnh lại chỉ nhớ rải rác vài điều, nhưng câu hỏi của Cố Khanh giống như tia sét khiến Tống An Nhiên lập tức nhớ lại vài thứ.
Một giọng nói non nớt quen thuộc hỏi:
“Anh An Nhiên, hu hu, An An sợ quá, anh An Nhiên có thể chơi với An An không?”
“Được chứ, An An đừng khóc, anh An Nhiên chơi với em.” Âm thanh này càng quen thuộc, là giọng của Tống An Nhiên.
Nhớ kỹ lại thì mấy ngày nay đúng là giấc mơ mỗi tối dường như Tống An Nhiên đều nghe giọng một đứa trẻ nói chuyện.
Tống An Nhiên nhìn An An:
“Cho nên, là bởi vì tôi đồng ý với An An sẽ chơi cùng nên mới bị hồn phách rời thể xác? Vậy tại sao An An biến thành bộ dạng này, em ấy đã qua đời?!”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Lúc ấy An An chết vì tai nạn xe cộ, không bị quỷ sai mang đi, quỷ hồn trốn trong nhà mình. Nhưng không ngờ quỷ hồn của em ấy thông qua thứ gì đó trong nhà của anh ngẫu nhiên kết nối với giấc mơ của anh vốn ở nơi xa, nhập mộng. Anh ở trong mơ đồng ý chơi với An An, vậy là có khế ước.”
Phải công nhận, tình huống này của Tống An Nhiên là hoàn toàn bị liên lụy. Tính cách của Tống An Nhiên vốn khiêm hòa, chơi thân với con nít, ở trong mơ không từ chối thỉnh cầu của An An mới tạo thành hiện tượng mỗi ngày ly hồn.
Thật ra nếu nhân phẩm của Tống An Nhiên xấu thêm chút thì có thể lợi dụng lúc An An cần anh ta làm bạn, ngược lại yêu cầu An An giúp mình.
Điều này sẽ biến thành thủ đoạn nuôi tiểu quỷ hơi thô ráp.
Được Cố Khanh giải thích, Tống An Nhiên đã hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, anh ta mỉm cười tiêu sái vươn tay ra hướng An An.
Tuy chỉ chạm vào một đoàn không khí, nhưng An An giống như thật sự được đụng vào, vui vẻ híp mắt như mèo con:
“Anh An Nhiên không trách ta hả?”
Tống An Nhiên cười nói:
“Em cũng không biết sẽ phát sinh tình huống như vậy, anh đương nhiên không trách rồi.”
Nhưng tình huống của An An như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào đây? Tống An Nhiên nhìn về hướng Cố Khanh, dùng ánh mắt hỏi thăm.
An An quay đầu lại túm ngón tay của Cố Khanh, dè dặt hỏi:
“Chị, An An muốn gặp mẹ và bà ngoại, được không?”
Cố Khanh gật đầu: “Bọn họ ở bệnh viện, ta mang ngươi qua.”
Cố Khanh rất rộng lượng với tiểu quỷ như An An. Con nít chưa phân rõ phải trái trắng đen, sau khi đột nhiên trở thành quỷ dễ bị một ít lệ khí và âm khí ảnh hưởng mà hại người, đây cũng là nguyên nhân nhiều người thích điều khiển tiểu quỷ.
Nhưng sau khi An An qua đời ngoài ý muốn vẫn giữ được bản tâm không bị ảnh hưởng, điều mong mỏi nhất chỉ là gặp lại mẹ và bà ngoại.
Tình huống của Tống An Nhiên cũng chỉ là ngoài ý muốn, nếu có ý xấu thì khi hồn phách của Tống An Nhiên rời thể xác, An An có thể hút hơi thở sự sống của đối phương để lớn mạnh chính mình. Nhưng Cố Khanh có thể nhìn ra, trên người An An chỉ có âm khí chậm rãi hình thành, không có cái khác.
Nói về số lượng quỷ hồn lơ lửng thì trong bệnh viện có nhiều nhất.
Những quỷ hồn này chưa tan chấp niệm, không muốn đi vào luân hồi, thường ngừng lại ở bệnh viện. Đương nhiên, đa số quỷ hồn ngay khi chết sẽ bị quỷ sai mang đi.
Dương Lộ xin một phòng bệnh riêng cho mẹ.
Thật ra bà cụ không có bệnh gì lớn, chẳng qua bởi vì An An qua đời, bà ấy không chịu nổi mới thoáng chốc ngã bệnh, lòng rất khó chịu. Đừng nói là một bà cụ, bản thân Dương Lộ tuy cố nâng cao tinh thần chăm sóc mẹ, có ai biết nỗi đau trong lòng chị ta?
“Lộ Nhi, con cũng bận rộn nhiều ngày, đi nghỉ ngơi đi. Mẹ không sao, chẳng qua là trong lòng khó chịu. Con nói xem tại sao An An đã”
Bà cụ nằm trên giường vốn mập mạp phúc hậu, mấy ngày nay đã gầy đi một vòng, cả người cũng không có tinh thần.
Nhắc đến An An thì hai mẹ con không nói được nữa, mắt ửng đỏ, vì dời đề tài, Dương Lộ cầm ấm nước bên cạnh lên:
“Mẹ, con đi hứng nước cho mẹ.”