Chương 141: Vô Đề
Dưới sự trợ giúp của ‘người kia’, em bé bị bắt cóc, qua tay không biết bị đưa đến đâu rồi. Người kia đồng ý với nhà họ Hoắc sẽ lấy mặt ngọc ra giúp, nhưng phải chia một phần kho báu cho hắn.
Không ngờ đi vào Tàng Bảo Các tìm mãi vẫn không thấy.
Đến lúc này bọn họ mới biết, mặt ngọc mà họ khát khao đó nằm trên người bé gái bị họ đưa đi.
Nhưng đứa trẻ đã qua tay nhiều người, không biết giữa đường bị ai trộm mất, đã sớm không tìm được.
Những năm gần đây, trừ cha con nhà họ Tạ đang tìm con gái và em gái ra, nhà họ Hoắc cũng tìm cô bé ấy.
Nhưng nhiều năm trôi qua.
Nhà họ Hoắc lại bắt đầu hoài nghi, năm xưa mặt ngọc kia thật sự bị cô bé đó mang đi sao?
Hay là mặt ngọc còn ở trong tay Tạ Vọng Sóc, chẳng qua ông không lấy ra?
Bên nhà họ Tạ cũng được tin Tạ Giác đi thành phố S.
Tạ Vọng Sóc ở nhà mình ít khi đi ra ngoài, tin tức này là Tạ Vọng Thư mang theo vợ con mình đi nhà tổ thăm Tạ lão gia, con cháu ngẫu nhiên nhắc tới.
Khoảnh khắc nói ra, mọi người mẫn cảm đã cảm giác được trong lòng Tạ lão gia khó chịu.
Tạ lão gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Hiện tại cư nhiên không thèm đến thăm ông già này, quả nhiên là cánh cứng.”
Tạ Vọng Thư với hình tượng ông ba phải an ủi cha mình:
“Cha đừng nói thế, nhiều năm rồi, khó trách Vọng Sóc và thằng bé Tạ Giác ôm giận, chắc chắn trong lòng hai người vẫn kính cha.”
Khương Dung nhận tín hiệu từ chồng, cũng cười hiền dịu pha tách trà đưa cho Tạ lão gia:
“Cha, uống ly trà bớt giận. Lần này Tạ Giác ra ngoài cũng là vì công vụ, hiện tại cậu ấy là bộ trưởng của Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị Quốc Gia, được quốc gia cử đi.”
Không nói việc này còn đỡ, nhắc tới là Tạ lão gia càng tức hơn:
“Lúc trước cha không cho nó đi, nó cứ khăng khăng muốn đi quốc gia nhậm chức. Giỏi lắm, từ đó về sau liền càng thêm không nghe lời, kêu nó làm cái gì cũng chỉ biết cãi lại cha!”
Năm xưa Tạ Giác có thiên phú tốt nhất thế hệ này, Tạ lão gia cũng từng dao động.
Nhưng cha của Tạ Giác, Tạ Vọng Sóc không nghe lời khiến lão gia tức giận, mẹ chỉ là người bình thường khiến lão gia không thích. Ngày xưa bởi vì thiên phú của Tạ Giác, Tạ lão gia vốn nói muốn ôm anh ấy về nuôi, sau này cho kế thừa nhà họ Tạ, vậy thì ông ta có thể miễn cưỡng công nhận cha mẹ của Tạ Giác.
Nhưng đoán được con trai sẽ bị bồi dưỡng thành ‘máy móc gia tộc’, Tạ Vọng Sóc và Hoắc Vu kiên quyết từ chối, khiến Tạ lão gia càng không thích bọn họ.
Lão gia tức giận, Khương Dung nháy mắt, hai con trai của bà ta xúm lại an ủi lão gia, hơn nữa nói chuyện tu luyện gần đây của mình, mới khiến lão gia nguôi giận.
Lại một lần đâm thọc, thành công kích phát sự bất mãn của lão gia đối với Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác.
Trở về nhà, Tạ Vọng Thư và Khương Dung gọi điện thoại, yêu cầu điều tra Tạ Giác đang làm gì ở thành phố S. Hai vợ chồng đều muốn điều tra tình huống của Tạ Giác, nhưng lại lừa đối phương, không biết mỗi người gọi điện thoại riêng là có ý đồ gì.
Cố Khanh giữ bình tĩnh rời đi bộ môn, về trường học, trái tim của cô còn đang đập nhanh.
Cách hai đời mới lần đầu tiên gặp người thân của mình, cho dù bị yêu cầu giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nỗi lòng của cô khó mà bình ổn.
Cố Khanh tìm kiếm trong xấp lá bùa thượng đẳng mà Tạ Giác đưa cho, tìm ra một tờ đặc biệt, thử dùng linh khí rót vào, mặt trên hiện ra chữ.
Lúc trước bởi vì Tạ Giác nói không thể bại lộ quan hệ giữa bọn họ, hai người chỉ xác nhận quan hệ huyết thông, qua loa nói vài câu rồi đi ra văn phòng, không kịp nói rõ chuyện khác.
Tạ Giác đã trước tiên dùng linh khí viết những gì mình muốn nói lên tờ giấy khi dùng linh lực tra xét sẽ nổi lên chữ viết, để lại lời dặn trên giấy sau khi Cố Khanh dùng linh khí xem xong hãy hủy tờ giấy.
Tạ Giác nói từ lâu rồi cha của họ vì bói toán tung tích của Cố Khanh, tìm ra kẻ thù mà sơ sẩy bị người ám toán, mười mấy năm qua linh lực trì trệ không tiến bộ.