Chương 140: Vô Đề
Nhưng nếu theo như lời Tạ Giác thì mặt ngọc hộ thân chỉ có tác dụng phòng thân và phòng ngừa người khác điều tra, tại sao nó ở trong đầu của cô? Còn hiện ra một số kiến thức huyền học mà người khác không biết?
Hoặc là ngay cả nhà họ Tạ cũng không biết những điều này?
Nhưng Cố Khanh vẫn giữ im lặng.
Nếu không ai biết bí mật của sách ngọc, Cố Khanh định che giấu cả đời.
Đám người Lệ Hoan ở bên ngoài thấy cửa văn phòng mở ra, Tạ Giác và Cố Khanh đi ra ngoài. Tạ Giác đi ở đằng trước, Cố Khanh cầm phần thưởng của mình theo sau.
Hai người giữ khoảng cách, thái độ xa lạ, giống như cấp trên và cấp dưới lần đầu tiên gặp mặt, không có dẫn tới bất cứ hoài nghi.
Tạ Giác đã nói cho Cố Khanh biết bên cạnh anh ấy cũng không an toàn, lúc nãy ở trong văn phòng có kết giới đã được anh ấy bố trí trước, sau khi ra khỏi cửa thì hai người phải giữ trạng thái không quen.
Chuyện nhà họ Hoắc rời thủ đô đi thành phố S không giấu người khác.
Nhà họ Hoắc, nhà họ Tạ, người nên biết đều biết. Thông tin mặt ngoài là Tạ Giác bị cấp trên phái đi thưởng cho cấp dưới, tiện thể thị sát chi nhánh.
Nhưng trên thực tế rốt cuộc là tình huống gì thì mọi người vẫn đang điều tra.
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Mai vùng vằng giận dỗi trước mặt cha mẹ.
“Anh họ đi thành phố S, tại sao không nói cho con biết?!”
Theo phong cách thường ngày của Hoắc Mai thì Tạ Giác đi nơi nào cô ta sẽ theo tới đó.
Dù lúc trước Tạ Giác làm nhiệm vụ, Hoắc Mai là người bình thường không có linh lực cũng sẽ đi theo, đương nhiên với sự bảo hộ của cao thủ huyền học mà cha mẹ phái đi.
Tuy Hoắc Mai là em họ của Tạ Giác, nhưng cô ta cho rằng giữa thế gia huyền học vì bảo chứng thiên phú huyết thống huyền học, cũng có trường hợp anh em họ đám hỏi.
Lúc xưa cô ruột không thành công, ngược lại để cô họ Hoắc Vu giành trước, Hoắc Mai cho rằng cô ta gả cho Tạ Giác, rót huyết thống của nhà họ Hoắc vào huyết thống thiên tài của nhà họ Tạ cũng xem như hoàn thành tiếc nuối không thành công của ông nội năm xưa.
Tiếc rằng nhiều năm qua Hoắc Mai không ngừng dây dưa, chẳng những không khiến Tạ Giác sản sinh chút xíu thiện cảm nào, còn khiến anh ấy ghét cả cô ta lẫn nhà họ Hoắc nhiều hơn nữa.
“Mai Mai, đã qua nhiều năm, Tạ Giác vẫn không thích con thì con còn đi theo hắn làm gì?" Mẹ của Hoắc Mai, Chân Trân đau lòng nhìn con gái, nói: “Dòng phụ thứ hai nhà Tạ Giác hiện tại đã thất thế, nếu con muốn gả vào nhà họ Tạ thì nên nhằm vào hai con trai của dòng chính cậu cả Tạ!”
Tiếc rằng Hoắc Mai không nghe vào tai lời của Chân Trân:
“Tạ Giác lợi hại nhất thế hệ trước nhà họ Tạ, sao mẹ dám chắc về sau anh ấy sẽ không chấp chưởng nhà họ Tạ? Hơn nữa cha mẹ cũng nói rồi, thứ kia đã bị chú hai Tạ lấy đi.”
Thì ra năm xưa Hoắc Thiên Thành muốn Hoắc Huyên gả vào nhà họ Tạ, một mặt là hy vọng nhà họ Hoắc có thể dung hợp dòng máu thiên tài của nhà họ Tạ, sinh ra đứa con khiến nhà họ Hoắc dần xuống dốc sẽ đúc lại huy hoàng.
Nhưng còn một nguyên nhân khác, Hoắc Thiên Thành từng đọc một cuốn sổ bí mật trong nhà, năm xưa tổ tông của nhà họ Tạ từng ngẫu nhiên được một mặt ngọc hình cuốn sách, trên mặt ngọc có một chữ triện xem không hiểu, như thế nào chỉ có tác dụng phòng ngự và ẩn nấp. Tổ tiên nhà họ Hoắc ngẫu nhiên biết một tin tức, nghe nói trong mặt ngọc ẩn giấu bí mật một kho báu, dựa vào nó có thể tìm được huyền thuật và pháp khí siêu phẩm thời xưa để lại.
Hoắc Thiên Thành tìm nhiều năm, bố trí tay trong mới nghe ngóng được đồ vật cũ của nhà họ Tạ đều đặt trong Tàng Bảo Các, có người ngày đêm trông chừng, chỉ được đi vào đọc sách, không thể mang ra ngoài.
Chỉ có trẻ con mới sinh, cha của đứa bé được cho phép đi vào Tàng Bảo Các chọn một món đồ đưa cho em bé.
Sau này người của nhà họ Hoắc sơ sẩy bị phát hiện, ‘người kia’ lấy đó làm uy hiếp khiến nhà họ Hoắc trộm con gái của Tạ Vọng Sóc đưa ra ngoài, khiến dòng phụ thứ hai nội loạn.