Chương 143: Vô Đề
Cảnh sát nhận được tin lập tức đuổi theo, trên đường đi bọn họ phát hiện nhiều hành khách bị người từ trên xe ném xuống ven đường, may mắn chỉ bị thương không ai gặp ngoài ý muốn gì lớn.
Tiếp tục đuổi theo, khi nhân viên cảnh sát đến núi hoang chỉ thấy chiếc đậu ở góc khuất dưới núi, trên xe không có một ai.
Hoài nghi bọn cướp dẫn con tin vào núi, cảnh sát cũng phái người vào núi điều tra.
Lần theo dấu vết đoàn người đi qua và chó cảnh sát trợ giúp, cuối cùng thì bọn họ tìm đến một vách núi, dấu vết bọn cướp và con tin hoàn toàn biến mất ở đó.
Rất đột ngột, mọi thứ, dấu chân, mùi, trong khoảnh khắc đều biến mất.
Chó cảnh sát vòng quanh vách núi, dường như rất mờ mịt.
Bọn cướp và con tin không biết tung tích, cảnh sát đã tìm quanh đó, nhưng gần vách núi không có bất cứ thứ gì, cũng không có đường đi ví dụ như hang núi, hoàn toàn là trống rỗng biến mất, khiến bọn họ bó tay không biện pháp.
Sau khi báo lên trên, cấp trên có người hoài nghi liên quan đến huyền học.
Thí dụ như quỷ đập tường, trận pháp, kết giới này nọ, tất cả đều có khiến mọi vết đột nhiên biến mất.
Cấp trên đưa tư liệu vào tay Lệ Hoan.
Lệ Hoan đã đi vị trí bọn cướp và con tin mất tích để điều tra, phát hiện vị trí vách núi đúng là có một kết giới lớn, nếu không có ngoài ý muốn lần này thì cô không biết gần thành phố S còn có nơi như vậy.
Phá vỡ kết giới cũng cần pháp khí đặc biệt, hơn nữa không rõ tình huống bên trong, Lệ Hoan định quay về tìm đủ người rồi mới vào điều tra, không ngờ lúc về thì nhận được tin Tạ Giác đến.
Tạ Giác đến quá đúng lúc.
Lệ Hoan không am hiểu thuật kết giới, nếu có bộ trưởng Tạ Giác mang đội đi điều tra sẽ càng an toàn hơn.
Tạ Giác chỉ mang theo một cấp dưới Uông Diệc đến, sau khi Lệ Hoan suy xét thì định mang theo Cố Khanh, đạo sĩ già Huyền Thanh.
Nghe sắp xếp của Lệ Hoan, Tạ Giác bản năng nói:
“Không được."
Tạ Giác không rõ tình huống kết giới, không muốn để em gái vừa tìm vè bị rơi vào trong nguy hiểm, bản năng lựa chọn từ chối.
Tạ Giác chợt nhận ra mình mới nói cái gì, anh ấy thấy Lệ Hoan nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Tạ Giác hắng giọng nói:
“Tôi và Uông Diệc đi một chuyến là được, các người đều không cần đi."
Lời này không có ý gì khác, đơn thuần là bù lại câu vừa rồi.
Nhưng Lệ Hoan từ sau khi thua Tạ Giác thì đặc biệt mẫn cảm, nhảy dựng lên:
“Anh cảm thấy tôi và các tổ tiên của tôi cản trở anh sao?!”
Tạ Giác cảm thấy câu hỏi này hơi nguy hiểm, tuy anh ấy cho rằng một mình là dư sức giải quyết chuyện kết giới, nhưng nếu nói ra câu này thì phỏng chừng không khí càng tệ hơn.
Tạ Giác ngậm miệng biểu thị im lặng là vàng.
Lệ Hoan không quan tâm câu nói trước đó của Tạ Giác rốt cuộc có ý gì.
Chi nhánh thành phố S là địa bàn của cô ấy, vốn gọi Tạ Giác đi cùng là vì để phòng ngừa, nếu anh ấy đi một mình, giải quyết vụ việc thì chẳng phải tỏ ra cô không có năng lực à?
Lệ Hoan vỗ bàn biểu thị nói bao nhiêu người đi là bấy nhiêu người đi, không sửa!
Tạ Giác thầm nghĩ với thực lực của mình, nếu gặp gỡ sự tình gì hẳn là có thể bảo hộ an toàn của em gái nên cũng đồng ý.
Giờ phút này, trong núi hoang vùng ngoại ô thành phố S, ba tên cướp mang theo vài con tin đang chạy lung tung, hét chói tai:
"Quỷ ! Có quỷ!"
Thật ra bọn họ cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc trước bọn chúng cướp xe bus công cộng vãng trốn hướng bên này là vì có một tên cướp từ nhỏ lớn lên ở đây, quen đường núi, gã nói chỉ cần vào núi là sẽ tìm được cơ hội từ hướng khác chạy ra ngoài.
Lúc xuống xe, ba tên cướp, một học sinh trung học, một đôi vợ chồng già, một bà bầu, cộng thêm tài xế xe bus, mấy thanh niên trai tráng đã bị chúng ném xuống xe lúc dọc đường, sống hay chết dựa vào chính họ.
Bọn cướp mang theo mấy con tin còn lại, tên cướp dẫn đường nhớ là từ một phương hướng khác leo qua hai ngọn núi có thể đến thành phố kế bên.
Nhưng rất kỳ lạ.