Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 144: Vô Đề

Chương 144: Vô Đề


Rõ ràng lúc trước nhìn thấy cây cối thưa thớt, dường như có người ở trên núi.

Vài người dựa vào vách núi nghỉ ngơi một lúc, chợt phát hiện họ đã đổi sang chỗ khác.

Cây cối xung quanh cao lớn, thảm thực vật rậm rạp che ánh nắng chiếu xuống, khiến người giống như ở trong rừng nguyên thủy. Trong không khí yên tĩnh không tiếng động, lúc trước còn nghe tiếng chim hót bây giờ cũng không có.

Có thể xác định là nơi này không phải núi hoang.

Hoảng hốt lo sợ một lúc sau, bọn cướp và các con tin miễn cưỡng khôi phục tinh thần.

So với sợ hãi thì bọn cướp vui vẻ nhiều hơn, tuy rằng không biết tất cả điều này phát sinh bằng cách nào, nhưng trong khoảnh khắc đổi vị trí khác đại biểu cho bọn họ thoát khỏi cảnh sát bắt, bọn họ tự do!

Đương nhiên, tạm thời vẫn cần mang theo con tin, lỡ như chờ chút nữa quay về núi hoang kia thì sao?

Bắt buộc các con tin cùng đi tới trước, bọn họ đi hướng một phương hướng, nghĩ rằng dù thế nào cũng sẽ tìm được giới hạn của ‘rừng nguyên thủy’ này.

Bỗng nhiên một tên cướp kêu lên:

“Không đúng! Chỗ này, chúng ta mới đi qua đây mà!”

Lời này thốt ra, không chỉ là hai tên cướp khác, đám con tin cũng chú ý tới.

Tên cướp dẫn đường hỏi:

“Thuyên Tử, mày nói cái gì/”

Tên cướp có tên Thuyên Tử chỉ hướng chiếc lá dưới đất rõ ràng đã bị nhai, nói:

“Đại ca, lúc chúng ta mới tới, tôi đã hái mảnh lá cây này rồi phun ở đây. Đại ca nhìn xem, dấu cắn còn mới này!”

Thuyên Tử đã hơi luống cuống.

Tên cướp khác tên là Nhị Lăng cũng nhìn về hướng đại ca, hỏi:

"Đại ca, đây là tình huống gì?"

Đại ca cũng là tên cướp tự nhận quen với núi hoang, hiện tại phụ trách mở đường.

Gã trầm ngâm rồi tìm hai nhánh cây làm thành dấu chữ thập đặt trên một tảng đá, tiếp đó chỉ hướng một phương hướng, nói: "Chúng ta đi hướng bên kia thử.”

Đoàn người đi theo phương hướng đại ca chỉ.

Qua một lúc, học sinh trung học trong nhóm con tin giật mình la lên, mọi người dừng lại, nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta.

Một tảng đá, trên đó có nhánh cây làm thành hình chữ thập.

“Đại đại ca, chúng ta bị lạc đường sao? Hay là quỷ đập tường?!” Thuyên Tử nuốt nước miếng nhìn đại ca của mình, suýt không cầm chắc cây súng.

Biết bọn họ có lẽ lạc đường, hai vợ chồng già ngược lại giữ bình tĩnh. Bà bầu ôm bụng đi cẩn thận, túa mồ hôi như tắm, mếu áo sắp khóc.

Tài xế lái xe là người đàn ông to lớn, chẳng qua lúc trước bị ba tên cướp khống chế, đánh gãy tay phải, hiện tại chỉ có thể đi theo. Nhưng tài xế ngẫu nhiên liếc trộm bàn tay cầm súng ngắn của Thuyên Tử, hiển nhiên trong lòng còn có mưu đồ.

Đi hai lần đều về chỗ cũ, Nhị Lăng hơi nóng nảy hỏi:

“Làm sao đây đại ca?”

Đại ca nhìn dấu hiệu chữ thập, cắn răng nói:

“Đổi hướng khác thử xem.”

Đi nửa đường thì có người không chịu nổi.

“Tôi tôi đi không nổi”

Sản phụ dựa vào một cây to, thân thể chậm rãi trượt xuống.

Chị ta vốn là bà bầu, đã đuối sức, bị kẻ cướp bắt cóc dọa sợ, có thể giữ bình tĩnh đi theo lâu như vậy đã rất không dễ dàng.

Nhưng hiện tại, chị ta thật sự đi không nổi nữa, bụng đau nhói, chị ta cảm thấy có lẽ mình thật sự sắp chết tại đây.

Nhị Lăng đi ở giữa quát to:

“Bớt nói nhảm, mau đi cho tao!”

Nhị Lăng tiến lên tát bà bầu để chị ta tỉnh não, trạng huống kỳ lạ vốn đã khiến gã bức bối rồi, còn mang theo mấy cục nợ không đi đường nổi, nhưng vì phòng ngừa có cảnh sát, chỉ có thể mang theo mấy người này.

Nhị Lăng lùi lại, nhìn đại ca:

“Đại ca, hay là chúng ta bỏ bọn họ lại, chỉ chừa một người?”

Mang theo đám vướng víu này thì biết bao giờ mới đi ra ngoài được?

Đại ca nhìn đám ‘gài yếu bệnh tàn’ này, tay cầm súng giật nhẹ.

Đôi vợ chồng già đến lúc này còn dìu nhau đi, trên mặt cũng không có hoảng hốt lo sợ, rất là bình thản.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất