Chương 147: Vô Đề
Sơn Linh quan sát, trong nhóm người này thì loài người khuôn mặt lạnh lùng đi chính giữa có linh lực mạnh nhất, chỉ một mình người này đã cho nó cảm giác không thể giải quyết, nó tốt nhất là trốn trong đất rồi tìm cơ hội chạy ra ngoài sau.
Còn nhà thì đành bỏ lại, giữ mạng quan trọng hơn.
Sơn Linh đang định hút về linh khí đã tỏa ra, sau đó thừa dịp khoảng trống chạy trốn.
Vào lúc thế này, Cố Khanh sáng suốt bảo trì trầm mặc, cùng mọi người bấm đốt tay, niệm chú.
Trên thực tế, Cố Khanh luôn nhìn qua đuôi mắt quan sát tình huống xung quanh.
Cô có thể nói thứ mà mắt mình nhìn thấy là một hang núi hết sức tả thực sao?!
Tuy có sương, nhưng bởi vì cô có thể nhìn thấy khí vận, cho nên mọi thứ trong hang núi rực rỡ nhiều màu trong mắt cô, phân biệt rõ ràng. Cố Khanh còn thấy vài chỗ màu khí vận hơi khác biệt với mọi người, chẳng qua lúc này không tiện nói ra.
Hơn nữa Tạ Giác cũng không phải kẻ yếu.
Tuy rằng bị sương mù dày đặc ngăn trở, Tạ Giác vẫn dựa vào trực giác nhanh nhạy của mình dẫn dắt mọi người chậm rãi đi vào trung tâm hang núi.
Dù ngẫu nhiên quẹo cua, lòng vòng thêm vài vòng nhưng phương hướng tiến lên là chính xác.
Trong hang núi nối liền với mấy cửa hang, bốn phương thông suốt phân không rõ phương hướng.
Lựa chọn cửa hang ở giữa, Cố Khanh mẫn cảm phát hiện bên phải dường như có khí vận hình dạng con người, nơi đó có người!
Cố Khanh thừa dịp mọi người không phát hiện lén giật góc áo của Tạ Giác, ra hiệu cho anh ấy đi hướng bên phải.
Tạ Giác dừng một chút, trên mặt không có biểu cảm, nhưng vẫn lập tức làm theo gợi ý của Cố Khanh đi hướng bên phải, anh ấy tin tưởng em gái chắc chắn đã phát hiện điều gì.
Dần dần tới gần, Cố Khanh trông thấy hai người già và một bà bầu nằm dưới đất.
Tuy họ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dường như có vết máu rải rác, nhưng nhìn ba người này sắc mặt hồng hào, trên người cũng không có vết thương, phỏng chừng chỉ là hôn mê bình thường.
“Ôi! Nơi này có người!”
Sau khi Cố Khanh nhìn rõ thì Lệ Hoan cũng trông thấy người, vội vàng đi qua nhìn, ấn vào cần cổ của họ, nói: “Hẳn là con tin, chỉ bị hôn mê bình thường.”
Có một vấn đề.
Bọn họ có năm người đi vào hang, giờ thì ưu tiên đưa ba con tin ra ngoài? Hay tìm bọn cướp và con tin khác rồi mới đưa hết ra ngoài?
Tạ Giác đang định kêu Uông Diệc và Cố Khanh đi ở phía sau đưa ba con tin ra, còn lại ba người phụ trách đi tìm người khác thì gần chỗ bọn họ truyền đến từng đợt tiếng thét.
Giương mắt nhìn qua, vẫn như cũ là sương mù trắng xem không rõ, nhưng trông nó nhạt hơn vừa rồi một chút, hiện tại có thể mơ hồ nhìn thấy sự vật trong phạm vi ba mét.
“Chuyện gì vậy?” Uông Diệc nghi hoặc dùng tay sờ sương mù.
"Sương mù đang dần biến mất, tác dụng của cảnh ảo cũng yếu bớt.”
Tạ Giác vừa nói vừa tra xét bốn phía, anh ấy cảm thấy có cái gì dòm ngó bọn họ, hẳn là Sơn Linh!
Sơn Linh: dù không làm tan sương mù cũng sẽ bị các người phá đi, chẳng bằng ta chủ động ra tay, hấp thu chút nào hay chút ấy.
Tiếng thét dần dần gần, nhóm Cố Khanh cũng thấy rõ ràng.
Chỉ thấy ba tên cướp và một người đàn ông trung niên bị tổn thương tay phải, một học sinh không ngừng chạy loanh quanh trong phạm vi hang núi.
Học sinh trung học và một tên cướp luôn miệng hét to:
“Có quỷ, có quỷ!”
Rõ ràng bọn họ chạy lòng vòng, nhưng thần kỳ là không đụng phải nhau, cũng không cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Nói thật, người bình thường rơi vào ảo cảnh đúng là dễ bị dọa sợ.
Nhưng trong mắt đám người Cố Khanh dần thấy rõ tình huống xung quanh, đám cướp và con tin càng giống như bị đột phát bệnh tâm thần Phát điên! Cảm giác như xem hài kịch.
Phát hiện sương mù xung quanh mỏng dần, Tạ Giác cũng đoán được là Sơn Linh làm, anh ấy ra hiệu bằng tay với nhóm người Lệ Hoan ở phía sau, vài người tiến lên, dùng bạo lực đánh ngất, bùa chú làm mê man các loại thủ đoạn khiến nhóm cướp và con tin đều nằm ngã xuống đất.