Chương 149: Vô Đề
“Các vị, nhóm cướp đã bị chúng tôi bắt giữ, mọi người hãy nắm tay nhau cùng chúng tôi đi ra, hoàn cảnh ở đây hơi nguy hiểm, khí thể ở bên trong dễ khiến người sản sinh ảo giác."
Lệ Hoan dùng phương pháp khiến người thường dễ hiểu được đổi ảo giác thành bọn họ hút phải khí thể đặc biệt.
Trong khoảng loạn, các con tin không hỏi nhiều về việc này, cho dù nhìn thấy trên người dán một lá bùa vàng dễ thấy thì họ cũng chỉ giữ im lặng không nói.
Mặc kệ là tình huống gì, có thể an toàn ra ngoài thì tốt rồi.
Đoàn người đi hướng cửa hang, Tạ Giác và Uông Diệc khiêng ba tên cướp hôn mê, đám người Cố Khanh thì mang theo đám con tin còn lại.
Đi ra cửa hang, nhìn thấy núi hoang quen thuộc và xe cảnh sát đậu dưới núi, Cố Khanh có thể nghe thấy mấy con tin rõ ràng thở phào một hơi.
Không!
Không đúng!
Cố Khanh cảm giác được sau lưng có nguy hiểm, bản năng né sang bên cạnh.
Khoảnh khắc cô tránh đi, tài xế xe bus đứng bên cạnh bởi vì bắt hụt Cố Khanh mà chuyển sang chộp lấy học sinh trung học bị dọa ngây người.
Tài xế vừa rồi rõ ràng tay phải trật khớp hiện giờ dùng cánh tay đó kẹp cổ học sinh, lộ ra nụ cười dữ tợn:
“Thả các đồng bạn của tao ra!”
Cảnh này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Tài xế xe bus là đồng bọn với đám cướp?!
Cố Khanh thụt lùi hai bước, lắc đầu.
Cô thấy rõ khí vận quanh người tài xế này bình thường, hiển nhiên chưa từng làm chuyện xấu, bây giờ gã biến thành đồng bọn với băng cướp, điều này khiến Cố Khanh thật sự không dám tin tưởng.
Khoảnh khắc bắt học sinh trung học thì khí vận màu trắng của tài xế bắt đầu lây dính một chút khói đen.
Cố Khanh lắc đầu, sống bình yên không được sao? Cứ muốn chuốc khổ.
Tài xế xe bus này hiển nhiên không ngờ gã đối mặt không phải một đám người bình thường.
Lệ Hoan nháy mắt với đạo sĩ già đi ở phía sau ít nói chuyện, đạo trưởng Huyền Thanh gật đầu tiến lên, chắp tay vái hướng tài xế:
“Vô lượng thọ phúc!"
Không thấy đạo sĩ già làm động tác gì, đơn giản vung phất trần, dường như có làn khói bay ra, tài xế và học sinh trung học cùng nhau cứng ngắc.
Tròng mắt có thể đảo, miệng có thể mấp máy, nhưng bộ vị khác trên người giống như trong khoảnh khắc không có tri giác, hoàn toàn cứng ngắc.
Đạo trưởng Huyền Thanh có năng lực khá cao về mặt luyện đan, trong quá trình luyện đan sẽ làm ra một số ‘thứ tốt’ có hiệu quả kỳ lạ.
Lệ Hoan bước tới, vỗ mặt tài xế:
“Giỏi lắm, dám bắt cóc con tin trước mắt chúng tôi? Lá gan của anh to lắm!”
Lệ Hoan rất muốn hỏi, rõ ràng nói là ba tên cướp và một xe con tin, từ khi nào tài xế này cùng một giuộc với bọn cướp?
Cảnh sát nhận được tín hiệu cũng từ dưới núi chạy lên, định đưa bọn cướp và con tin đến cục cảnh sát, bệnh viện.
Những cảnh sát này dường như đã bị cấp trên nhắc nhở, trông thấy nhóm Lệ Hoan cũng không phát ra nghi vấn gì, thấy bùa dán trên người con tin đều hiểu chuyện không hỏi một câu.
Nhưng tài xế và học sinh trung học đứng cứng ngắc thì phỏng chừng đưa đến bệnh viện cũng vô dụng.
Suy nghĩ một hồi, một người rõ ràng là cầm đầu trong đội cảnh sát đi tới:
“Các sếp, tôi là đội trưởng của chi đội cảnh sát hình sự số một thành phố S, Tần Nghĩa, phụ trách công tác mang đội lần này.”
Tần Nghĩa ở trên vị trí này, cũng mơ hồ biết trên thế giới tồn tại một số sức mạnh mà bọn họ không hiểu được. Ví dụ khi đội cảnh sát gặp một số chuyện không thể giải quyết luôn sẽ đưa tư liệu lên trên, gửi đến ‘bộ môn đặc biệt’.
Tần Nghĩa nhìn người đẹp ăn mặc nóng bỏng, anh đẹp trai mặt lạnh, cô cậu bé thoạt nhìn bình thường và một đạo sĩ ở trước mặt mình, bản năng cho rằng đạo sĩ già Huyền Thanh lông mày trắng là người cầm đầu, nhìn ông chằm chằm.
Những người khác không quan trọng, nhưng cần nhóm người giúp đỡ giải quyết tài xế và học sinh trung học cứng ngắc không thể động đậy
Đạo trưởng Huyền Thanh không nói chuyện, nhìn hướng Lệ Hoan.