Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 150: Vô Đề

Chương 150: Vô Đề


Lệ Hoan đứng ra:

“Tôi là người phụ trách hành động lần này, Lệ Hoan. Mới rồi gã tài xế kia có ý đồ khống chế con tin, anh ta là đồng bọn của đám cướp, về thân thể của họ cứng ngắc thì không cần đưa đi bệnh viện, nửa giờ sau sẽ hoạt động bình thường.”

Tần Nghĩa gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh ấy vung tay lên cho đám cấp dưới mang theo bọn cướp, con tin xuống núi trước.

Còn về tại sao trên vách núi đá đột nhiên xuất hiện một cái hang rồi bỗng biến mất, Tần Nghĩa cảm thấy tốt nhất là đừng nên hỏi nhiều.

Chờ sau khi cảnh sát lần lượt lái xe rời đi, đám người Cố Khanh xoay người lại, mắt long lanh nhìn Tạ Giác.

Không biết trong hang núi sẽ có thứ tốt gì?

Khi nhóm Cố Khanh lại đi vào thì sương mù trong hang núi đã biến mất gần hết, lộ ra hình dạng vốn có.

Tối om, trống rỗng, trên mặt đất không có một cọng cỏ.

Hình như trống rỗng?

Không giống nơi tu luyện siêu tốt chút nào!

Dù là hang núi bình thường thì bên trong cũng nên có chút rêu phong này nọ, còn hang núi này, nơi bọn họ vừa bước vào thật sự không mọc một ngọn cỏ, qua đó có thể tưởng tượng tình huống trong hang.

“A cái này trông không giống như hoàn cảnh tốt.” Lệ Hoan chớp chớp mắt, xác nhận chính mình không nhìn lầm.

Khó khăn lắm mới tìm được nơi tu luyện siêu tốt mà thành ra như vậy?

Lệ Hoan cảm thụ thoáng qua, độ dày linh khí cũng nhạt hơn lần đầu tiên vào nhiều.

“Tóm lại độ dày linh khí vẫn cao hơn bên ngoài, gần đây chắc chắn sẽ có bảo bối!" Đây là ý tưởng của Uông Diệc, dù nơi này không phải chỗ tu luyện siêu tốt nhưng có thể tìm được một ít thứ tốt thì bộ môn không bị lỗ.

Tạ Giác quét mắt qua mọi người, nói:

“Tất cả tản ra đi tìm trong từng cửa hang, chú ý cảm ứng nơi có linh khí dày đặc. Nếu phát hiện ra cái gì hoặc là gặp được nguy hiểm thì kêu lên.”

Cố Khanh gật đầu, không nói chuyện.

Trong khi mọi người lên tiếng, tản ra mỗi hướng điều tra thì Cố Khanh vừa đi vừa nhìn mặt đất gần cửa hang.

Từ sau khi kết giới của hang núi lại mở ra, nhóm Cố Khanh đi vào, cô liền trông thấy một cục toả khí vận màu tím núp dưới đất chậm rãi di chuyển hướng cửa hang, chắc là thứ giấu trong ụ đất lúc trước, xem bộ dạng dường như muốn chạy trốn.

Trừ Cố Khanh ra không ai chú ý đến.

Tùy theo lời nói của bọn họ, cả nhóm tách ra chuẩn bị tìm kiếm, tốc độ cục màu tím di động dường như tăng nhanh nhiều.

Cố Khanh ngẫm nghĩ, không mở miệng ngăn cản.

Nếu đây là cái gọi là Sơn Linh, xem bộ dạng nó không muốn tiếp xúc nhiều với loài người. Trực giác nói cho Cố Khanh, nếu cưỡng ép giữ nó lại không chừng sẽ dẫn phát hậu quả tồi tệ nào đó.

Uông Diệc cũng nghĩ đến Sơn Linh, không kiềm được mở miệng hỏi:

“À mà sếp này, anh nói xem Sơn Linh còn ở trong hang này không?”

Sơn Linh trừ có các loại năng lực khác nhau ra, năng lực lớn nhất là khi ý thức sinh ra liền học được cách ẩn giấu sự tồn tại của mình, chúng nó có thể giấu linh khí vào thân thể mà không tiết lộ ra chút xíu nào, nên mới khó tìm được.

Cố Khanh có thể phát hiện tung tích của Sơn Linh là nhờ vào đôi mắt khác biệt với mọi người.

“Sao vậy?”Nghe Uông Diệc đặt câu hỏi, Tạ Giác không trả lời Sơn Linh có ở đây hay không, hỏi ngược lại Uông Diệc muốn làm cái gì.

Cố Khanh nhìn thấy cục màu tím ở trong đất bùn khi nghe hai chữ Sơn Linh thì khựng lại, cứng ngắc tại chỗ, dường như muốn nghe câu trả lời của Uông Diệc.

Uông Diệc cười nham nhở:

“Không có gì, chẳng qua tôi chưa từng thấy Sơn Linh nên muốn xem bộ dạng của nó thế nào. Nhưng tôi nghe người ta nói Sơn Linh thường là vật siêu bổ, nếu lấy đi luyện đan làm ra đan dược có thể khiến linh lực tăng nhiều."

Uông Diệc nói xong nhìn hướng đạo trưởng tóc trắng ở bên kia:

“Có đúng như vậy không hả đạo trưởng Huyền Thanh?”

Huyền Thanh luôn giữ im lặng, khuôn mặt nghiêm nghị, nghe hỏi về luyện đan mà mình am hiểu thì biểu cảm càng nghiêm túc hơn:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất