Chương 15: Vô Đề
Cánh tay của Cố Khanh bắn ra chút tia chớp, ngón tay bị điện giật rụt về.
Qua một lúc, tay kia lại vươn tới muốn chạm vào tóc của Cố Khanh, lại có tia điện xẹt đùng lóe lên, bàn tay rụt về.
Nó không bỏ cuộc, bàn tay bao bọc trong khói đen dày lần thứ ba vươn tới.
Cái gọi là quá tam ba bận, sách ngọc ở trong đầu Cố Khanh lại tỏa sáng.
Cố Khanh nhắm mắt không hề hay biết giây phút đó toàn thân của cô được ánh sáng màu vàng bao bọc.
Ma da Vương Thanh Thanh đang định đưa tay qua thì ánh sáng vàng đánh trúng, phát ra một tiếng thét chói tai, tiếp đó biến mất không thấy.
Tiếng nước nhỏ tí tách biến mất, mùi mát lạnh u ám và tanh hôi cũng không còn.
Qua thật lâu.
Xác nhận đã không có việc gì, Cố Khanh mới tháo chăn phủ lên đầu xuống, thở phào một hơi.
Không ngờ sách ngọc còn có tác dụng như vậy, có thể bảo vệ cô không bị quỷ quái quấy nhiễu. Xem ra sách ngọc còn có nhiều điều chưa bị thăm dò ra.
Cố Khanh nhìn phía dưới giường, sạch sẽ, không có cái gì.
Cho nên, tại sao nữ quỷ này tìm tới cô?!
Ngày thứ hai, Cố Khanh không có môn học nên ở yên trong phòng ngủ, tìm được trang web cung cấp nhiệm vụ phiên dịch mà đời trước từng làm, sau khi đăng ký nick tạo tài khoản, cô bắt đầu tìm một số việc phiên dịch đơn giản để tăng cấp bậc.
Nhiệm vụ phiên dịch của trang web này có chia nhiệm vụ, càng là nhiệm vụ cấp bậc cao thì trả tiền càng nhiều. Muốn nhận nhiệm vụ cấp cao thì phải hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp trước, được người phát nhiệm vụ chấm điểm tăng lên cấp bậc của mình mới được.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình Cố Khanh.
Hách Viện Viện lại đi phòng ngủ khác chơi.
Trần Nhất Khả khó khăn mới có một ngày không phải đi học, đang nằm lười trên giường vọc điện thoại.
Thẩm Thần thì đi thư viện chuẩn bị đọc sách viết luận văn.
Cố Khanh không ngờ cái cô Vương Thanh Thanh này cố chấp đến vậy, hôm qua đã bị đánh sâu vào một lần mà hôm nay còn tới phòng ngủ của nhóm Cố Khanh.
Cố Khanh không hiểu, người liên quan cái chết của cô ta là Cao Minh, mắc mớ gì tới kiếm cô chứ?!
Bên cạnh Cố Khanh lại vang tiếng giọt nước nhỏ tí tách, bỗng nghe Vương Thanh Thanh hỏi: "Ngươi thấy được ta, đúng không?"
Lưu ý: Từ giờ con người nói chuyện với nhau xưng hô như bình thường, nhưng quỷ + thần - người đối thoại thì xưng hô ta – ngươi. Do quỷ chết rồi ít có cảm xúc trần gian, sau này còn đối thoại với âm phủ và trên trời nữa, trường hợp đó buộc phải dùng từ ta - ngươi/huynh/muội các thứ.
Cố Khanh thầm giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt không thấy gì, không nghe được gì.
"Ta biết ngươi có thể nhìn thấy ta, ta đã thấy hai lần rồi, bên hồ Tình Nhân và cửa phòng hiệu trưởng, ngươi luôn nhìn chằm chằm ta, ta nhìn thấy."
Phát hiện Cố Khanh giả vờ không biết, Vương Thanh Thanh cũng không để ý, tự lẩm bẩm một mình, còn dán sát mặt vào Cố Khanh.
Một khuôn mặt sưng phù đến nỗi không thấy rõ ngũ quan bỗng gần sát mặt mình, Cố Khanh không tự chủ được nở to con ngươi, rất kinh dị, rất ghê tởm, cô không nhịn được đấm một phát.
Sau đó cô ngây ra.
Dường như quỷ hồn của Vương Thanh Thanh nhớ tới đau đớn không thể chịu đựng, bay cái vèo cách xa Cố Khanh ba mét, bày ra vẻ mặt ‘sợ quá đi’.
Trời biết mặt quỷ sưng phù mà làm biểu cảm hết sức nữ tánh ‘sợ quá đi’ thì nhìn quái dị cỡ nào.
Cố Khanh nhìn mà muốn bật cười, nhưng lại cố kìm nén.
Có vẻ như hôm qua sách ngọc phát ra công kích rất có hiệu quả.