Chương 153: Vô Đề
Nhưng hai nhà sau, chưa điều tra tư liệu đầy đủ đã bị Nhị Lăng thích thú từ việc ăn cướp thúc giục, Triệu Quốc Huy đành sắp xếp cho bốn người đi cướp.
Không ngờ lần này xảy ra chuyện.
Ba Mập bị đối phương phát hiện ra, một phát súng bắn trúng tim.
Triệu Quốc Huy đánh trả đã bắn bị thương chân của chủ nhà, hắn ta chỉ muốn lấy tiền chứ không muốn giết người.
Triệu Quốc Huy không ngờ Nhị Lăng đã mất em trai nổi máu nóng giật lấy cây súng bắn liên tục mấy phát, giết chủ nhà, không tha cả vợ con.
Tình huống đại khái được cảnh sát lắp ráp từ miệng mấy tên cướp.
Nhưng có mâu thuẫn ở một điểm, Nhị Lăng kiên trì nói kế hoạch cướp bóc là Triệu Quốc Huy đặt ra, cũng là hắn ta giết cả gia đình nạn nhân.
Điều này khác với tình huống mà Triệu Quốc Huy và Thuyên Tử đã khai.
Khi bị hỏi số tiền đã bị cướp trước đó thì ba người cùng giữ im lặng.
Vô luận tra hỏi cỡ nào, hễ đụng tới câu hỏi tiền giấu ở đâu là tập thể im lặng.
Đang lúc nhân viên cảnh sát bên Tần Nghĩa chịu bó tay, Tạ Giác mang theo đám người Cố Khanh trở về. Bọn họ cảm thấy lúc ấy mấy tên cướp và con tin có thể đi vào kết giới hẳn là trên người có vật đặc biệt nào đó nên mới dẫn đến loại tình huống này, thế là tìm đến đây hỏi thăm thử.
Nghe Tần Nghĩa nói không tìm được tiền giấu ở đâu, Lệ Hoan vui vẻ đẩy Tạ Giác ra:
“Đây là bộ trưởng của chúng tôi, gặp tình huống không tìm được đồ vật cứ tìm anh ta là tiện nhất.”
Tạ Giác cực kỳ giỏi về xem tướng và bói toán, năm xưa Lệ Hoan đã chịu thiệt vì vậy.
Tạ Giác: “. . .”
Thấy Tần Nghĩa cao to vạm vỡ mắt cún nhìn mình, cộng thêm trong đội ngũ bên mình trừ Lệ Hoan dào dạt hứng thú, đạo trưởng Huyền Thanh mặt không cảm xúc ra, Cố Khanh và Uông Diệc đều dùng ánh mắt lấp la lấp lánh trông đợi nhìn anh ấy.
Tạ Giác khựng lại, bàn bạc với Tần Nghĩa một lúc rồi một mình vào phòng thẩm vấn.
Đám người Cố Khanh ở bên ngoài xuyên qua thủy tinh một mặt nhìn tình huống bên trong.
Triệu Quốc Huy thừa nhận sự thật mình cướp bóc, hắn ta biết chắc chắn sẽ ngồi tù, nhưng quyết không nói ra số tiền đó, vì đó là tiền cứu mạng.
Hiện tại Triệu Quốc Huy chỉ hy vọng cậu em vợ được xử nhẹ, sau đó chuyển lời của hắn ta cho vợ.
Két két!
Cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Khi nhìn thấy Tạ Giác thì đồng tử của Triệu Quốc Huy rút nhỏ lại.
Triệu Quốc Huy tự tin có thể chịu đựng thẩm vấn từ cảnh sát, nhưng dường như những người này khác với đám cảnh sát lúc trước.
Lúc ở trong cảnh ảo Triệu Quốc Huy đã bị đánh bất tỉnh, cho nên cũng không biết đoàn người Tạ Giác mới là người tìm được và bắt bọn họ.
Tạ Giác ngồi xuống trước mặt Triệu Quốc Huy, cẩn thận xem tướng mạo của hắn ta.
“Cuộc đời của anh có nhiều khúc chiết."
Tạ Giác nói: “Đầu tiên là cha chết sớm, sau đó mẹ đi lấy chồng, sau khi lớn lên thì đi lính, bởi vì đắc tội người khác mà phải giải ngũ sớm. Sau khi giải ngũ thì kết hôn với vợ, có một con gái. Nhưng gần đây con gái mắc bệnh nặng.”
“Những lời anh nói trong tư liệu đều có thể tra được.” Ngoài miệng Triệu Quốc Huy nói vậy nhưng thầm giật thót tim.
Ít ai biết hắn ta đắc tội với người buộc phải giải ngũ sớm, bởi vì người ấy khá lợi hại, nên biên ra nguyên nhân là đánh lộn ẩu đã làm trái kỷ luật bị buộc giải ngũ.
Tạ Giác không để ý lời của Triệu Quốc Huy, nói tiếp:
“Vậy còn chuyện năm anh mười hai tuổi rơi xuống nước được cứu, mười sáu tuổi đột nhiên có một số tiền, hai mươi lăm tuổi từng bị tai nạn xe cộ thì sao?”
Mỗi khi Tạ Giác nói một câu là Triệu Quốc Huy trợn to mắt một phần, tim đập rất nhanh.
Những chuyện này có một số chính hắn ta đều suýt quên mất, tại sao người này biết được?!
“Cho nên, anh chịu khai chưa?”
Nghĩ tình trên người của Triệu Quốc Huy không có nhiều ác nghiệp, Tạ Giác cho một cơ hội.
Nếu Triệu Quốc Huy nói ra còn xem như lập công chuộc tội, nếu không nói coi như chết cũng không hối cải.