Chương 158: Vô Đề
Cố Khanh đọc xong phản ứng đầu tiên phòng ngủ Bút Tiên cùng tầng với bọn họ, lúc nãy cô đi ngang qua có thấy âm khí.
Không ngờ Hách Viện Viện đưa ra đáp án khác:
“Tôi có hỏi thăm rồi, nghe nói không phải ký túc xá của chúng ta, là bên học sinh mới năm nhất.”
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
Hiển nhiên bài post này đã hot mấy ngày trong diễn đàn.
Cố Khanh suy nghĩ tìm thời gian đi xem bên phòng ngủ năm nhất, xem coi có vấn đề gì không.
Liên tục mấy ngày, Cố Khanh tan học cùng các bạn cùng phòng trở về đều cảm thụ được âm khí mơ hồ toát ra từ cửa phòng ngủ 222, nhưng nhìn kỹ thì lại không phát hiện cái gì, bốn cô gái trong phòng ngủ 222 cũng không có vấn đề gì, Cố Khanh tạm thời gác chuyện này lại.
Bài post hot hai ngày rồi nhưng chủ topic không quay lại đổi mới nội dung.
Cố Khanh còn cố ý đến dưới lầu ký túc xá năm nhất để điều tra, nhưng không phát hiện quỷ hồn hoặc là âm khí sót lại.
Rốt cuộc chủ topic lại xuất hiện.
Thì ra đã điều tra rõ sự việc.
Một buổi tối nọ, lại nghe tiếng gõ kỳ lạ ngoài ban công, chủ topic mang theo hai bạn cùng phòng phồng lên can đảm nhìn ra ban công.
Không ngờ phát ra loại âm thanh này là D mà bọn họ cho rằng đang ngủ trên giường.
Những chuyện kỳ lạ phát sinh trong phòng ngủ đều là D làm, chỉ vì làm nhóm chủ topic kinh hoàng hoảng sợ.
Về Bút Tiên cũng là D cố ý làm ra, liên tục diễn kịch cố ý cho ai đó trong phòng ngủ nghe thấy, để sản sinh ý tưởng không tốt đối với những chuyện phát sinh sau đó, không dám đi điều tra chân tướng.
Nhưng không ngờ sự tình cuối cùng vẫn bị bại lộ.
Chủ topic và hai bạn cùng phòng khác lập tức biểu thị không thể chấp nhận loại chuyện này, ồn ào đến chỗ cố vấn học đường, chủ nhiệm khoa, kêu phụ huynh lên.
Đương nhiên người nhà của D cũng bị kêu tới, hỏi thăm mới biết học sinh này vốn từng có vấn đề về thần kinh, lúc học cấp 3 tạm nghỉ học một năm, sau khi chữa khỏi mới thi đại học.
Chủ topic và bạn cùng phòng nghe được đều hết hồn, ở chung với một người có lẽ bị bệnh tâm thần lâu như vậy, không chừng hành vi của bọn họ đã kích thích D.
Bọn họ bỗng cảm thấy mình còn sống là rất may mắn, dù sao bệnh tâm thần giết người
Đây là nguyên nhân nhiều ngày qua chủ topic không viết thêm bài.
Hách Viện Viện xem xong được thỏa mãn tính hóng chuyện, vẻ mặt thất vọng nói:
“Tôi còn tưởng là Bút Tiên thật sự hiển linh!”
Cố Khanh thầm nghĩ đúng vậy, có lẽ chủ topic nói chuyện điện thoại di động là giả, nhưng bởi vì bài post này mà gần đây trong trường lưu hành trò chơi Bút Tiên. Bút Tiên được mời tới chưa chắc là giả.
Mỗi ngày Cố Khanh đi ngang qua phòng ngủ 222 vẫn sẽ phát hiện có âm khí mờ nhạt, nhưng cô tạm thời không điều tra ra vấn đề, cô nhờ Hách Viện Viện chú ý phòng ngủ này có xuất hiện chuyện gì kỳ lạ không.
Hách Viện Viện luôn tràn ngập nhiệt tình với nghề gián điệp, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ:
“Không có vấn đề, cứ giao cho tôi!”
Về việc hỏi thăm tin tức thì tìm cô là trúng tủ rồi.
Cố Khanh nhìn Hách Viện Viện hưng phấn như thế thì đặc biệt nhắc nhở một câu:
“Cậu hỏi phòng kế bên và bạn học xung quanh là được, đừng tới gần phòng Bút Tiên và người trong phòng đó, khí tràng của phòng ngủ đó dạo này có gì kỳ lắm.”
Tuy Cố Khanh không nói rõ ra nhưng Hách Viện Viện nghe hiểu, cô ấy che miệng, trợn to mắt tò mò nhìn Cố Khanh hỏi:
“Có phải là cái kia không?”
Biểu cảm của Hách Viện Viện không giống như sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Từ khi cô ấy biết năng lực đặc biệt của Cố Khanh thì luôn rất tò mò với chuyện liên quan linh dị.
Đụng tới truyền thuyết vườn trường, chỗ nào có quỷ là Hách Viện Viện đặc biệt có hứng thú. Nhưng trên thực tế những truyền thuyết vườn trường đó giống như bài post Bút Tiên vậy, cuối cùng chứng minh là không có tồn tại đặc biệt nào, khiến Hách Viện Viện muốn được gặp cũng không thể nhìn thấy.
Lần này nghe thấy Cố Khanh kính nhờ cô ấy hỏi thăm phòng 222 có lẽ ‘có vấn đề’, Hách Viện Viện thoáng chốc lên tinh thần:
“Phòng của bọn họ lẽ nào có quỷ? Hay là yêu quái?"