Chương 160: Vô Đề
Lệ Hoan tiến lên nhận lấy đề tài, nắm tay cô bé, linh lực chảy vào trong thân thể nhỏ bé điều tra.
Kỳ lạ
Lệ Hoan dùng linh lực tra xét toàn thân cô bé, nhưng dường như trong này chẳng có khối u nào cả, trừ thân thể hơi yếu ra, cô bé hoàn toàn khỏe mạnh.
Lệ Hoan lại điều tra thêm một lần sau đó thu tay về, liếc hướng Tiền Phân, ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi đến góc trong cùng bên phải hành lang ngoài phòng bệnh.
Lệ Hoan hỏi:
“Gần đây cô bé có làm kiểm tra không? Xác định trong thân thể có cục u?”
Tiền Phân gật đầu, trả lời bằng giọng mũi:
“Hai ngày trước vừa kiểm tra, bác sĩ còn nói khối u trong người có dấu hiệu khuếch tán.”
Lệ Hoan nghe vậy ánh mắt sâu thẳm, cô ấy ngước lên nhìn Tiền Phân:
“Kiểm tra thêm lần nữa.”
Lệ Hoan cảm thấy sự tình có vẻ không đơn giản như bọn họ nghĩ.
“Cô nói gì?” Mới đầu Tiền Phân nghe không hiểu, nhưng nghĩ đến một khả năng, run giọng hỏi: “Ý ý của cô là sao? Tại sao phải kiểm tra lại?”
Lệ Hoan không kiên nhẫn giải thích, cương quyết ra lệnh:
"Hiện tại, lập tức, lập tức đi yêu cầu kiểm tra lại lần nữa!”
Tiền Phân co chân chạy nhanh, cô ta biết nếu ‘cảnh sát’ này nói phải kiểm tra lại thì chắc chắn là đã phát hiện ra cái gì.
Sau khi kiểm tra.
"Kỳ quái."
Bác sĩ cầm báo cáo, lẩm bẩm.
Kết quả trên tờ báo cáo biểu hiện cô bé ở trước mắt ông trừ thân thể hơi yếu ra không bị gì cả.
Nhưng bác sĩ rõ ràng nhớ kỹ, mấy ngày trước ông tự mình làm kiểm tra, u bướu trong dạ dày của cô bé đã bắt đầu khuếch tán, khiến cô bé không muốn ăn.
Tình huống rất kỳ dị.
Bác sĩ xác định chính mình không chẩn đoán sai, nhưng cô bé này thật sự bỗng nhiên khỏe lại.
Chưa đợi bác sĩ làm rõ rốt cuộc có chuyện gì, Tiền Phân biết kết quả kiểm tra đã ngồi bệch xuống đất, gào khóc như đứa con nít.
Bé gái thì chưa hiểu gì cả, bị bộ dạng của mẹ làm hết hồn, vươn tay hướng Tiền Phân ngồi dưới đất, nức nở hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ khóc?”
Trong lúc cô bé làm kiểm tra, Lệ Hoan đã điều tra bốn phía phòng bệnh.
Không có thứ gì kỳ lạ, trừ dưới đất có một nắm tro tàn, trông giống tro của bùa chú bị đốt.
Lệ Hoan thu thập tro tàn dưới đất, cô ấy nghĩ nếu muốn dùng bùa chú chữa cho một cô bé vốn bệnh nặng bỗng khỏe hẳn nhất định phải là loại bùa cao cấp, mới có thể loại bỏ u bướu trong vòng hai ngày.
Nhưng bọn họ đã điều tra tình huống của Triệu Quốc Huy, hắn ta không quen người lạ chuyện lạ nào, ai nỡ dùng một lá bùa cao cấp cứu một cô bé xa lạ?
Chờ Tiền Phân bình tĩnh lại từ niềm vui lớn con gái khỏe mạnh và nỗi buồn chồng uổng công vào tù, Lệ Hoan bắt đầu hỏi thăm:
“Hai ngày này bà có gặp người nào hoặc chuyện gì kỳ lạ không?”
Tiền Phân ngẫm nghĩ nói:
“Không, hai ngày nay tôi luôn ở đây với con, chỉ có lúc mua cơm mới ra ngoài, ra vào đều là người trong phòng bệnh.”
Vậy kỳ lạ, tro tàn dưới đất từ đâu ra, người cứu cô bé rốt cuộc là ai?
Lệ Hoan mở rộng tuyến thời gian:
“Vậy mấy ngày trước khi chồng bà nói phải đi ra ngoài có biểu hiện gì kỳ lạ không?
Tiền Phân nhớ lại, dần dà sắc mặt tái nhợt:
“Ngày anh ấy đi có nói với tôi là có biện pháp cứu con gái, dặn tôi ở trong bệnh viện chăm sóc cho con, còn còn nói nếu anh ấy xảy ra chuyện cũng đừng đau lòng, miễn là cứu được con gái.”
Cô ấy vốn cho rằng đây là lời cha đứa nhỏ để lại trước khi đi ăn cướp, bây giờ ngẫm kỹ dường như Triệu Quốc Huy vô cùng chắc chắn con gái sẽ hết bệnh.
Lệ Hoan nghe lời của Tiền Phân cũng thay đổi sắc mặt, nếu Triệu Quốc Huy vốn biết đứa nhỏ không có việc gì, vậy lúc ở trong phòng thẩm vấn chắc chắn hắn ta che giấu gì đó.
Có lẽ bọn họ đều bị Triệu Quốc Huy đánh lừa!
Vài ngày sau, Hách Viện Viện nghe được tin tức.
Bốn cô gái của phòng 222 quả nhiên xuất hiện vấn đề.
Mấy ngày hôm trước, sắc mặt của bốn người rất kém, thoạt trông giống như ngủ không ngon vậy.
Đến hôm nay, nghe nói bọn họ dường như ăn nhầm cái gì, tập thể tiêu chảy.