Chương 167: Vô Đề
Sau khi xác nhận bên Lệ Hoan nhận được tin tức rồi, Cố Khanh không biết nên nói thế nào với Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm.
Cố Khanh quay về phòng khách, ngồi xuống sofa, mấy lần hé môi nhưng không biết nói sao.
Tằng Nghị nhìn bộ dáng đó của Cố Khanh thì đã hiểu, anh ấy nhìn thẳng vào mắt cô:
“Bạn học biết cái gì hãy nói thẳng đi! Yên tâm, chúng tôi sẽ bình tĩnh, dù sao chúng tôi còn Hoành Hoành.”
“À thì” Cố Khanh suy nghĩ một hồi, vẫn nói ra sự thực: “Tình huống của Kỳ Kỳ hẳn là bị người dùng thuật đổi mệnh.”
Cố Khanh không nói cụ thể đổi mệnh với ai, nếu biết không chừng vợ chồng Tằng Nghị sẽ tìm người liều mạng.
Thuật đổi mệnh, nghe liền biết dùng để làm gì.
Tằng Nghị cắn răng, mắt đỏ ngầu:
“Là ai?!"
Bộ dạng đó làm Cố Khanh hết hồn.
Cô lắc đầu, không thể nói ra, dù kẻ làm phép này đáng hận đáng chết, nhưng con gái của Triệu Quốc Huy không làm gì cả, cô bé không biết gì.
Hồ Thư Cầm ở bên cạnh cũng không chịu nổi, hôm nay cô ấy đã gặp nhiều hoảng sợ, giờ nghe nói con gái của mình – Kỳ Kỳ bị người dùng thuật đổi mệnh hại chết thì không chấp nhận nổi.
“Kỳ Kỳ” Hồ Thư Cầm thốt ra hai chữ này, vừa đứng lên được một nửa thì ôm đầu ngồi xuống, cô ấy cảm thấy tức ngực, rất khó chịu.
Sắc mặt Hồ Thư Cầm tái nhợt làm Tằng Nghị hết hồn, không tiếp tục truy vấn Cố Khanh, vội dìu vợ mình:
“Thư Cầm, em làm sao vậy? Không sao chứ?"
Tằng Hoành và Kỳ Kỳ ở bên cạnh chơi cũng chạy trở về, tuy thấy được một đứa còn một đứa vô hình, nhưng hai đứa con xoay quanh Hồ Thư Cầm:
“Mẹ bị sao vậy?”
Hồ Thư Cầm lắc đầu, mấy ngày này cô ấy lao tâm lao lực quá độ, hôm nay vui đó buồn đó nên bị kích thích không chịu nổi, hơn nữa Hồ Thư Cầm mơ hồ cảm thấy bụng của mình dường như hơi đau.
Cố Khanh phát hiện, tùy theo Kỳ Kỳ đến gần Hồ Thư Cầm, sợi chỉ nối cô bé và Hồ Thư Cầm càng lúc càng đỏ.
Óc lóe linh quang, Cố Khanh đã hiểu.
“Em hiểu rồi!” Cố Khanh vỗ trán, nói: “Kỳ Kỳ sẽ không đi mất.”
Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm cùng hỏi:
"Có ý gì?"
Khi hai người nhìn thấy linh hồn của Kỳ Kỳ liền biết cô bé sớm muộn gì cũng phải đầu thai chuyển thế, sẽ rời đi, bây giờ Cố Khanh nói là Kỳ Kỳ có thể ở lại chỗ này?
Cố Khanh chỉ hướng Hồ Thư Cầm:
“Hiện tại cô Hồ chắc đã mang thai, Kỳ Kỳ còn có duyên phận làm con hai người thêm một kiếp.”
Sau khi Kỳ Kỳ đến gần thì sợi chỉ càng lúc càng đỏ là chứng minh, với kỹ năng xem tướng mạo gà mờ của Cố Khanh thấy rõ giáo sư Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm đúng là còn một đứa con nữa.
Lại được trở thành mẹ con, cha con với Kỳ Kỳ, đối với Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm thì không thể hình dung bằng từ vui sướng bất ngờ nữa.
Hồ Thư Cầm vuốt bụng phẳng của mình, nhớ cơn đau nhói vừa rồi, và sau khi Kỳ Kỳ qua đời thì kinh nguyệt của cô ấy cũng không đều.
Hồ Thư Cầm không kiềm được hỏi:
“Có thật không?”
Giờ thì cô ấy không dám nhúc nhích, nằm trên sofa, cẩn thận dè dặt.
Tằng Nghị cầm lấy cổ tay của Hồ Thư Cầm, bắt mạch như thầy thuốc trung y.
Cố Khanh nghi hoặc nhìn động tác của Tằng Nghị:
“Em nhớ giáo sư Tằng hình như dạy ngoại khoa giải phẫu?”
Tây y bắt mạch có chính xác không?
Tằng Nghị đã bắt mạch xong, đúng là có dấu hiệu mang thai, nhưng có lẽ vì tháng còn nhỏ nên không quá xác địch.
Tằng Nghị nghe hỏi thì trợn trắng mắt: “Năm xưa đi học ké thêm môn trung y, đủ để bắt mạch.”
Từ khi biết nguyên nhân Kỳ Kỳ qua đời thì cục nghẹn mắc kẹt trong lồng ngực Tằng Nghị giờ thì đã vơi bớt.
Ông trời còn giảng đạo lý, biết Kỳ Kỳ vô tội nên cho cô bé một cơ hội quay về bên họ.
Tằng Nghị vốn nghĩ rằng dù Cố Khanh không chịu nói thì anh ấy cũng quyết tìm ra kẻ đổi mạng con gái của mình, khiến đối phương trả giá đắt.
Nhưng nghĩ đến vợ, con trai, và Tằng Kỳ nằm trong bụng vợ, Tằng Nghị buông bỏ quyết định này.