Chương 172: Vô Đề
Bọn họ vốn lo lắng bại lộ Cố Khanh sẽ mang đến nguy hiểm cho cô, nhưng hiện tại nhà họ Hoắc bị Tạ Vọng Sóc ngầm chèn ép đã sứt đầu mẻ trán, không có quá nhiều tinh lực tra rõ thành viên Bộ Đặc Dị đã trở thành ‘nhân viên công vụ nhà nước’ Cố Khanh. Từ việc nhà họ Hoắc chỉ phái tên trộm được họ thuê đi thành phố S chứ không phải huyền thuật sĩ liền biết.
Hơn nữa Cố Khanh sắp đi theo Lệ Hoan đến thủ đô, ngày bị bại lộ thân phận sắp tới rồi, dù hiện tại nhà họ Hoắc ra tay cũng không thể qua mắt Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác được.
Lần này nhóm Cố Khanh đi thủ đô là tham gia hội mừng cuối năm, cũng xem như ‘đi công tác’, Lệ Hoan rộng rãi đặt vé máy bay khoang hạng nhất cho mọi người. Dù sao Bộ Đặc Dị trừ tiền lương cơ bản, giúp người giàu trừ tà kiếm khoản thu nhập thêm khá nhiều.
Sau khi lên máy bay, trong lòng Cố Khanh có chút thấp thỏm.
Thủ đô là nơi kiếp trước cô bị hại.
Sau khi sống lại, Cố Khanh vốn nghĩ trước khi chưa đủ thực lực tuyệt đối sẽ không đến thủ đô, nào ngờ mới nửa năm ngắn ngủi cô sắp đến nơi đó.
Lần này cô sẽ đoàn tụ với người thân của mình, sẽ nhìn kỹ kết cục của những kẻ kiếp trước hại cô!
Thành viên bộ môn đều đang xem phim, nghe nhạc, ngủ, chỉ mình Cố Khanh mở to mắt ngồi trên ghế máy bay, không biết đang nghĩ cái gì.
Lệ Hoan phát hiện Cố Khanh khác lạ, tưởng cô không thích ngồi máy bay:
“Sao vậy Khanh Khanh? Thân thể khó chịu hả?”
Cố Khanh nhìn qua, miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
“Dạ, không quen lắm.”
Cô nhớ chuyện trước khi chết, giờ đây cô đã biết Tạ Tam là Tạ Giác, là anh trai ruột của cô. Cái gọi là cô Hoắc, Cố Khanh đã từng điều tra về nhà họ Hoắc, trong thế hệ này có hai cô Hoắc, kẻ từng hạ lệnh đến giết cô chắc chắn là một trong hai cô Hoắc này, vừa lúc có thể đi thủ đô chạm mặt với họ.
Còn Tiền Hổ nữa, tên trộm nhập nha đã giết cô, hiện tại cô chưa phát hiện tung tích của gã, nhưng Cố Khanh có dự cảm, nhanh thôi, cô có thể tự tay báo thù!
Cố Khanh trò chuyện với Lệ Hoan vài câu chợt nghe tiếng loa máy bay:
“Các vị hành khách, trên máy bay có hành khách đột phát bệnh tật, cần bác sĩ trợ giúp "
Cố Khanh nhìn thấy ghế trước có một người đàn ông trung niên đứng lên, hẳn là bác sĩ chuẩn bị đi giúp.
Cố Khanh nhìn thoáng qua rồi không chú ý nữa.
Vốn cho rằng có bác sĩ đi qua thì không sao nữa, nào ngờ qua mười phút, radio lại vang lên:
“Các vị hành khách, trên máy bay có hành khách đột phát bệnh tật, cần bác sĩ trợ giúp "
Xem ra bác sĩ kia không giúp được gì.
Đổng Diệu Diệu đang xem phim bỗng tháo tai nghe xuống, nhìn về hướng Lệ Hoan:
“Bác sĩ vừa đi là Phùng Kinh, bác sĩ ngoại khoa số một của bệnh viện số một thủ đô, từng tham gia hội giao lưu y học của thành phố S. Với y thuật của ông ấy không có lý nào không chữa được.”
Lệ Hoan đương nhiên sẽ không hoài nghi trí nhớ của Đổng Diệu Diệu, cô ấy cau mày. Đám người huyền học bọn họ bình thường tiếp xúc với huyền học nhiều, khi gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên là có dính líu đến huyền học hay không.
Đến lần thứ ba nghe radio kêu gọi bác sĩ:
“Các vị hành khách "
Lệ Hoan kéo Cố Khanh đứng lên, định cùng đi xem tình huống, mặc kệ nói sao thì cứu người hơn xây bảy bậc phù đồ, đôi khi huyền thuật sẽ mang đến chút tác dụng.
Bị đột phát bệnh tật là một danh nhân.
Giáo sư của khoa khảo cổ đại học Bắc Kinh, tên là Lục Hoài Dân.
Lúc trước có người phát hiện một mộ cổ thời Tống gần thành phố S, giáo sư Lục liền mang theo hai nghiên cứu sinh của mình từ thủ đô đi theo đoàn đội lại đây khảo sát tình huống.
Ngôi mộ đúng là mộ cổ thời Tống, không bị trộm mộ phá hoại, đồ vật bên trong còn lưu giữ nguyên vẹn. Giáo sư Lục và đoàn đội gian khổ phấn đấu hơn ba tháng mới miễn cưỡng thăm dò toàn bộ mộ cổ không quá lớn.