Chương 174: Vô Đề
Lúc trước sách ngọc truyền một phần Quỷ Môn Thập Tam Châm cho Cố Khanh, cô lén tập luyện nó, dư sức loại trừ âm khí. Có thể dùng trung y châm cứu làm cái cớ, sẽ không khiến người hoài nghi.
Quả nhiên, khi Cố Khanh tiến lên, lấy kim bạc ra khỏi ống trúc, xin được chữa thử, tuy quần chúng vây xem cảm thấy cô gái này hơi quá trẻ tuổi, nhưng người bệnh đã đến nông nỗi này, bọn họ không tìm ra nguyên nhân bệnh, chẳng bằng cho cô gái này thử một lần.
Phùng Kinh cũng nghĩ vậy, ông ta giỏi tây y, ngoại khoa, cũng đồng ý một vài lý luận trong trung y. Ông ta thấy Cố Khanh cầm kim bạc, vẻ mặt nắm chắc thì lùi sang một bên, chờ xem động tác của cô.
Nhưng dù tránh sang một bên thì Phùng Kinh vẫn nhìn chăm chú Cố Khanh, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì thì ông ta có thể kịp thời cứu lại.
Cố Khanh xem tình trạng của Lục Hoài Dân, sau đó rút kim bạc ra từ ống trúc, cắm vào các huyệt vị như quỷ phong, quỷ cung, quỷ quật lúc cô ghim kim còn tiện thể rót một lũ linh khí vào, khiến việc loại trừ âm khí càng nhanh hơn.
Thật ra khoảnh khắc Cố Khanh ghim kim thì có người muốn tiến lên ngăn trở.
Trên máy bay, người chạy đến đây không chỉ mình Phùng Kinh là bác sĩ, bọn họ không tra ra nguyên nhân bệnh, vốn hơi nổi nóng, giờ thấy Phùng Kinh không hỏi tiếng nào đã cho một thiếu nữ tiến lên ghim kim.
Quan trọng nhất là có bác sĩ học trung y phát hiện kim bạc đâm vào huyệt vị cách xa châm cứu mà họ thường ngày được học.
“Cô gái, có biết châm cứu không vậy? Đừng nói là ghim lung tung, sẽ ra mạng người!” Nói chuyện là một người đàn ông trẻ học trung y.
Cố Khanh liếc người kia, không nói chuyện. Bắt đầu có âm khí trên người Lục Hoài Dân bị linh khí kích thích và châm cứu dẫn đường chậm rãi khuếch tán ra, mới nãy cô còn thấy chân mày Lục Hoài Dân nhích nhẹ.
Chờ khi Lục Hoài Dân tỉnh lại liền biết có phải cô ghim bậy hay không.
Nào ngờ Cố Khanh không nói lời nào lại bị người kia cho rằng là chột dạ:
“Một cô gái trẻ, trông như chưa tốt nghiệp, cô có bằng bác sĩ không? Lỡ ông cụ xảy ra chuyện gì thì cô gánh trách nhiệm được không?!”
Bên cạnh có vài người phụ họa, có vài người trầm mặc.
Phùng Kinh nghe mấy người đó châm chọc mỉa mai thì nhíu mày nói:
“Mặc kệ thế nào, cô gái này có thể đứng ra cứu người, dù không chữa được thì mấy người cũng không nên nói cô ấy như vậy! Mọi người đều là làm bác sĩ, các người chẳng lẽ hy vọng lúc mình cứu người bị người ta hoài nghi như vậy sao?! Mới nãy tôi và các người đã cùng nhau kiểm tra, chẳng phải đều không thể tìm ra nguyên nhân sao?!"
Lời của Phùng Kinh có sức nặng, hoặc nên nói là vì danh tiếng bác sĩ ngoại khoa số một của bệnh viện số một thủ đô.
Mấy người nói mắt thấy Phùng Kinh mở miệng thì biết điều ngậm miệng lại.
Chỉ có người trẻ tuổi ban đầu trào phúng là vẻ mặt không cam lòng, còn muốn mở miệng nói cái gì.
“Ưm” Phát ra tiếng rên, Lục Hoài Dân hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
"Giáo sư / lão Lục, có sao không?”
Đoàn khảo cổ ở bên cạnh bởi vì sợ quấy rầy đến cấp cứu, đều tự động ở yên một bên, giờ nhìn thấy giáo sư Lục Hoài Dân tỉnh dậy đều xúm lại.
Cố Khanh đang xem tình trạng của Lục Hoài Dân bị ồn ào khiến cô gắt lên:
“Đừng ồn!”
Hai chữ đã khiến bọn họ tự động an tĩnh lại.
m khí trên người Lục Hoài Dân đã bị loại trừ hơn phân nửa, phần còn sót lại chỉ cần phơi nắng nhiều, bổ sung một ít dinh dưỡng là có thể từ từ khôi phục lại.
Cố Khanh rút kim bạc ra khỏi người Lục Hoài Dân, bây giờ sức khỏe của ông ấy còn yếu, dù sao bị âm khí ăn mòn một thời gian, không thể khỏe ngay được.
Nhưng Lục Hoài Dân cảm thấy trạng thái của mình cực kỳ tốt, không giống lúc trước cả người nặng trĩu, đầu óc mơ hồ, nhìn thân thể của mình yếu dần, nỗi hoảng sợ đó làm người ta phát điên.
Bây giờ là lúc đầu óc của ông ấy tỉnh táo nhất trong thời gian gần đây.