Chương 175: Vô Đề
Biết là thiếu nữ trước mắt cứu mình, Lục Hoài Dân trước tiên cảm ơn, giọng nói nhẹ đến mức sắp không nghe thấy:
“Cô gái, cảm ơn cứu tôi.”
Từ lúc Cố Khanh ghim kim đến Lục Hoài Dân tỉnh lại, khoảng thời gian này không quá lâu.
Mấy bác sĩ nghe radio chạy lại đây cứu người đều giật mình sững sờ.
Lúc nãy bọn họ cũng xem tình trạng của Lục Hoài Dân rồi, trừ biết thân thể của ông ấy suy kiệt, đột phát bệnh tim thì không nhìn ra thứ gì khác. Sau khi đút cho Lục Hoài Dân thuốc trợ tim cũng không làm giảm bớt tình trạng bệnh.
Nhưng hiện tại cô gái này dùng mấy cây kim đâm vào huyệt vị lung tung nào đó, đối phương cứ như thế tỉnh dậy?
Trong phút chốc những người vừa nói mát đều im mồm.
Mắt Phùng Kinh sáng rực, ông ấy không giỏi trung y nhưng cũng nghe được lời nhóm người kia nói, cách ghim kim của Cố Khanh dường như không giống với thứ bọn họ học.
Nhưng cách ghim kim này lại có thể khiến Lục Hoài Dân nhanh chóng tỉnh lại.
Phải chăng cách châm cứu này có gì đặc biệt?
Lục Hoài Dân dù sao là giáo sư lâu năm, sau khi hồi sức liền hỏi:
“Xin hỏi cô biết tình huống này của tôi là do cái gì gây ra không? Có nhiều người trong đội cũng bị giống như tôi, mà tôi bị nặng nhất. Nếu được thì cô gái có thể chữa giúp họ không?”
Lệ Hoan ở bên cạnh giật mình vì phép châm cứu của Cố Khanh, nghe đến đây rốt cuộc phản ứng lại, tiến lên nói:
“Chào ông, đây là em gái của tôi. Các thành viên trong đội của ông chưa bị nghiêm trọng, chữa như thế nào thì chờ xuống máy bay chúng ta sẽ nói sau.”
Cố Khanh dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm, mặc dù không tiêu hao nhiều linh lực, nhưng nếu phải chữa cho cả đội khảo cổ thì còn hơi miễn cưỡng, chẳng bằng chờ xuống máy bay, nói rõ với đối phương rồi riêng tư dùng bùa chú giải quyết.
Nhìn biểu cảm thắc mắc của Lục Hoài Dân, Cố Khanh bổ sung một câu:
“Bệnh này chắc là do hút vài thứ trong mộ cổ.”
m thanh rất nhẹ, chỉ có Lục Hoài Dân và Phùng Kinh ở bên cạnh nghe được.
Phùng Kinh lộ vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Hoài Dân thì dường như sớm đoán được, thấy biểu cảm nghiêm túc của Cố Khanh và Lệ Hoan, ông gật đầu đồng ý, tạm thời không nói nhiều.
Vẻ mặt nghiêm túc bí hiểm sâu xa của Lệ Hoan, Cố Khanh dọa Lục Hoài Dân, cỡ tuổi như ông ấy đã gặp qua nhiều việc, trong lòng có chút hoài nghi tình huống đột nhiên xuất hiện với cả đội khảo cổ, nên mới niêm phong mộ cổ, mang mọi người trở về, định tìm người tra rõ rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
Nhưng không ngờ gặp chuyện ngay trên máy bay, may mắn gặp nhóm Cố Khanh, ổn định được tình huống.
Xuống máy bay, nhóm người Lệ Hoan bị Lục Hoài Dân kéo đi chỗ khác nói chuyện.
Bọn họ cực kỳ sốt ruột.
Từ khi kiểm tra ra tất cả nhân viên khảo cổ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thân thể suy kiệt thì dẫn tới khủng hoảng to lớn trong đội.
Lục Hoài Dân nói mình quen một số kỳ nhân dị sĩ mới làm ổn định các thành viên, đoàn người về thủ đô trước.
Đương nhiên, Lục Hoài Dân nói kỳ nhân dị sĩ không phải thành viên tổ chức chính phủ giống như Lệ Hoan, Cố Khanh, mà là hai kẻ trộm mộ đã rửa tay chậu vàng mà ông ấy kết bạn thời trẻ.
Còn về một giáo sư khoa khảo cổ vì sao quen trộm mộ rồi còn kết bạn, đây là một câu chuyện xưa khác.
Năm xưa giáo sư già Lục Hoài Dân còn là một thanh niên tươi xanh.
Có một lần ông ấy đi theo thầy của mình khảo sát một mộ cổ.
Lúc ấy trẻ tuổi ham chơi, suốt ngày ở trong đống đất tham dự tác nghiệp khảo cổ là công việc nhàm chán đối với người trẻ tuổi, qua hai ngày thì Lục Hoài Dân không nhịn được đi dạo miếu Thành Hoàng gần đó.
Lúc ấy trong miếu Thành Hoàng nơi bọn họ khảo cổ có nhiều người bán đồ cổ, đương nhiên bên trong lẫn lộn thật giả, mua được cái gì chỉ có thể xem ánh mắt của chính bạn.
Tuy Lục Hoài Dân là người làm công tác khảo cổ, trong nhà không thiếu tiền, một người trẻ tuổi ăn mặc không tầm thường đi trên đường, nhìn liền biết là ‘dê béo’.