Chương 184: Vô Đề
Nghe Tạ Giác nhắc nhở, Cố Khanh lại không kiềm được mở miệng hỏi:
“Tại sao? Anh anh trai, anh nói người có thù với nhà chúng ta, trộm em đi có phải là nhà bọn họ không?”
Cố Khanh không muốn giả vờ không biết gì nữa, sau khi Tạ Giác ám thị rằng nhà họ Hoắc sắp nhận được trừng phạt thì cô cũng muốn báo thù cho mình, nếu không thì mỗi khi nhớ lại chuyện kiếp trước là cô lại lấn cấn.
Tạ Giác không trả lời ngay mặt.
Bởi vì Cố Khanh gọi một tiếng anh trai làm anh ấy siêu kích động, mặc kệ nghe mấy lần đều sẽ không thấy chán.
Tạ Giác giơ tay sờ đầu của Cố Khanh:
“Em không cần nhúng tay chuyện này, anh và cha đều đã chuẩn bị sẵn sàng, người năm xưa dính líu chuyện này sẽ phải trả giá đắt."
Cố Khanh thấy Tạ Giác mãi không chịu nói thì thêm một câu:
“Vậy anh biết chuyện bọn họ đang tìm mặt ngọc của em không? Là mặt ngọc hình sách mà cha tặng cho em lúc em mới chào đời, anh từng kể em nghe đấy.”
"Cái gì?!"
Tạ Giác không biết chuyện này.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Em khẳng định trăm phần trăm mục đích của bọn họ là mặt ngọc đó. Hoắc Mai vừa rồi khi thấy mặt ngọc trên cổ của em thì luôn nhìn chằm chằm, dường như chuyên môn đến để tìm nó.”
Tạ Giác cảm thấy không tin nổi:
“Ý em nói là mặt ngọc hộ thân mà cha chọn cho em lúc em mới sinh ra? Chẳng lẽ trong này còn có bí mật gì khác?!”
Tạ Giác lập tức cảnh giác. Thật ra lúc trước em gái mất tích, bọn họ luôn cho rằng nhà họ Hoắc muốn khiến nhà họ Tạ nội loạn, hơn nữa thừa dịp thời cơ này dùng con của họ thay thế vị trí của em gái.
Nhưng nay xem ra, có lẽ bên trong còn có thứ gì đó mà bọn họ không biết, thứ đó nằm trong mặt ngọc này.
Cố Khanh không định nói ra bí mật của sách ngọc, cô sẽ giấu cả đời.
Cố Khanh nói:
“Em cũng không biết tại sao, nhưng thứ em đang đeo là giả, dùng phần thưởng miếng ngọc lúc trước anh cho làm phỏng theo.”
Nghe Cố Khanh nói, Tạ Giác giật mình nhận ra có lẽ em gái biết điều gì đó, nếu không thì tại sao em gái chuyên môn làm đồ giả? Có lẽ em ấy biết từ lâu đã có người đang tìm mặt ngọc?
Tạ Giác không hỏi nhiều về chuyện này, anh ấy nghĩ nếu em gái không muốn nói, còn báo cho anh ấy biết về mặt ngọc, vậy làm anh trai đương nhiên phải hỗ trợ giấu giếm.
Ngẫm lại mặt ngọc là chuyên môn làm nhái, Tạ Giác nhướng mày hỏi:
“Vậy là em định dùng mặt ngọc gài bẫy?”
Cố Khanh gật đầu nói:
“Em bỏ thêm thứ vào trong đó, mặt ngoài trông như pháp khí hộ thân được em luyện chế sơ bộ, trên thực tế bên trong có một tia linh khí được em rót vào, không điều tra ra nó được, nhưng nếu em muốn tìm thì có thể thông qua linh khí mỏng manh này tìm ra mặt ngọc.”
Sau khi công đức của Cố Khanh tăng dần lên, sách ngọc truyền đến cách chế tạo pháp khí cơ sở thì cô mới học được cách này, nếu trực tiếp cắt thẻ ngọc kia phỏng chừng sẽ làm hỏng pháp khí.
Tạ Giác nhận lấy mặt ngọc giả mà Cố Khanh đưa qua, cẩn thận quan sát một lúc rồi khen:
“Tinh xảo lắm, nhưng thế này vẫn dễ bị người nhìn ra. Dù sao thế hệ trước nhà họ Hoắc có vài nhân vật lợi hại.”
Nếu nhà họ Hoắc tốn nhiều công sức chỉ vì mặt ngọc này, không có chút đồ vật trong này thì làm sao có thể chứng minh nó là thứ tốt?
Tạ Giác dùng ngón tay làm bút, linh khí tập trung ở đầu ngón tay, điểm lên nhiều chỗ trên mặt ngọc theo quy luật.
Mắt Cố Khanh nhìn thấy pháp khí hộ thân bình thường bỗng nhiên thậm chí thay đổi, Tạ Giác dùng linh khí vẽ một trận pháp, khiến mặt ngọc thành khóa linh khí tinh xảo.
Theo như Cố Khanh nhìn thì kỹ xảo của Tạ Giác rất cao minh, phỏng chừng thứ này không dễ cởi bỏ.
Sau khi hoàn thành trận pháp lại tròng một trận pháp vô hình ở bên ngoài, thoạt nhìn giống như lúc trước, trở thành một pháp khí hộ thân.
Cố Khanh nhận lấy mặt ngọc mà Tạ Giác đưa qua, ánh mắt có chút kỳ lạ, cô cảm thấy về mặt hố người ta dường như anh trai giỏi hơn cô?