Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 192: Vô Đề

Chương 192: Vô Đề


Không nói tới pháp ấn này là giả hay thật, mua nó về xem như pháp khí hộ thân cũng không bị lỗ.

Lại là một đợt đấu giá long tranh hổ đấu.

Cuối cùng, pháp ấn bị phái Lư Sơn mua về.

Dù sao nhà đấu giá nói bảo ấn này có lẽ liên quan thiên sư Hứa Tốn, phái Lư Sơn tôn Hứa Tốn làm sư tổ, sao có thể bỏ qua thứ liên quan sư tổ?

Tạ Giác ra khỏi phòng đấu giá liền lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài hàng sau đó gấp thành hạc giấy, rót vào linh khí.

Hạc giấy vỗ cánh chậm rãi bay lên, bị Tạ Giác thêm hai chú ẩn thân, biến mất ở trong không khí.

Tạ Giác vội vàng đuổi theo dấu vết của mặt ngọc, chỉ kịp gửi một con hạc giấy cho cha, tin tưởng cha kịp chạy đến sẽ biết nên đi đâu.

Tạ Giác lấy ra la bàn vừa mua được, cầm hồ lô ngọc mà Cố Khanh mới lén nhét vào tay anh ấy bỏ vào ô vuông nhỏ trong la bàn, đóng nắp lại, rót vào linh khí.

Chỉ thấy cây kim trên la bàn nhanh chóng di chuyển, cuối cùng chỉ hướng tây nam.

Nhà tổ của họ Hoắc vừa lúc ở trên một ngọn núi hướng tây nam.

Tạ Giác nhanh chóng đuổi theo phương hướng la bàn chỉ dẫn.

Vài phút sau, cửa ra hội đấu giá lại xuất hiện một người, bóng dáng lén lút đuổi theo phương hướng Tạ Giác rời đi.

Người này là Cố Khanh.

Cô biết anh trai không muốn để cô nhúng tay vào những chuyện năm xưa, ngay cả việc mặt ngọc cũng chỉ dặn cô thuận thế cho người ta ăn cắp đồ, còn chuyện sau đó thì không cần cô quản.

Nhưng Cố Khanh không muốn như thế, vấn đề giữa cô và nhà họ Hoắc không chỉ đơn giản là họ ăn trộm cô lúc mới lọt lòng.

Kiếp trước cô vô tội chết thảm, đau đớn bị lửa đốt cháy, đó là thứ mà Cố Khanh vĩnh viễn không cách nào quên!

Không thấy tận mắt nhà họ Hoắc bị hủy là gút mắt trong lòng Cố Khanh không thể gỡ bỏ.

Vậy nên cô đi ra.

Cô định lén theo sau, tận mắt xem kết cục của đám người nhà họ Hoắc!

Biệt thự nhà họ Hoắc.

Gia đình Hoắc Cẩn, Hoắc Huyên và con gái của bà ta là Bành Viện không hẹn mà cùng vắng mặt trong hội đấu giá, bọn họ tụ tập lại, mắt sáng rực nhìn một mặt ngọc trong tay Hoắc Cẩn.

Phải công nhận, tuy người nhà họ Hoắc không phải người tốt, nhưng vì cùng một mục đích bọn họ có thể đồng lòng chung sức, kiềm chế không nội chiến đúng thật là hiếm thấy.

Một người đứng trước mặt Hoắc Cẩn, trông tuấn tú và toát ra vẻ hào hiệp, rõ ràng là thanh niên lúc trước ‘tốt bụng’ dìu Cố Khanh.

Người trẻ tuổi có biệt danh Giảo Hồ cung tay nói:

“Thưa ngài, Giảo Hồ đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.”

Giảo Hồ là một trong những cô nhi có thiên phú huyền học mà nhà họ Hoắc chuyên tìm kiếm để bồi dưỡng thành tay sai.

Nguyên nhân gã tên là Giảo Hồ là do khuôn mặt có thể biến đổi muôn vàn, dù là người tu luyện huyền học, không có tu vi cao thâm cũng không thể nhìn thấu. Giảo Hồ còn có tài trộm siêu đẳng, thiên phú ảo thuật cao, có thể nói là rất được Hoắc Cẩn nể trọng.

Nên Hoắc Cẩn mới giao nhiệm vụ quan trọng cướp lấy mặt ngọc cho Giảo Hồ.

"Rất tốt, tốt lắm! Cậu đã làm tốt chuyện này, tôi sẽ cho phần thưởng thích hợp với cậu nhất. Cậu tạm đi xuống trước.”

Hoắc Cẩn mê muội nhìn mặt ngọc bình thường này, nó giống hệt hình vẽ trong bút ký của tổ tiên.

Giảo Hồ cúi đầu, trong mắt vụt qua một chút trào phúng, vái chào rồi đi ra biệt thự.

Thoạt nhìn bốn phía biệt thự trống trải, trên thực tế có nhiều ám vệ ẩn núp. Giảo Hồ bình tĩnh đi ra nhà họ Hoắc, nhưng sự thực là gã âm thầm dùng ảo thuật núp ở gần đó.

Tạ Giác nhanh chóng chạy tới.

Tạ Vọng Sóc gần như đến cùng một lúc.

Sau lưng Tạ Vọng Sóc trừ có mười mấy người tu luyện huyền học, còn đi theo một đám người vạm vỡ cầm súng ống, hiển nhiên đều là quân nhân.

Hai cha con gật đầu với nhau, cùng đi hướng nhà họ Hoắc.

Ám vệ ở xung quanh phát hiện ra có người xâm nhập, đang định cảnh báo, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh đã bị người đánh ngất xỉu từ phía sau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất