Chương 193: Vô Đề
Hoắc Cẩn đang vui vẻ nhà mình tìm đồ vật hơn hai mươi năm rốt cuộc vào tay, mới cởi bỏ lớp pháp trận vô hình đầu tiên trên mặt ngọc, phát hiện bên trong sáng lấp lánh, còn một pháp trận mới hình thành bảy ổ khóa, ông ta đang định cởi bỏ.
Bỗng rầm một tiếng, cửa biệt thự bị đá bung.
Một đống người ùa vào trong, người cầm đầu tự nhiên là Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc.
Tim Hoắc Cẩn rớt cái bịch, cảm thấy có lẽ mình đã bị lừa.
Hoắc Cẩn không hổ là làm chủ gia tộc, lúc này còn có thể miễn cưỡng vui cười chào Tạ Vọng Sóc:
“Anh hai Tạ, sao lại mang theo cháu trai đột nhiên tới cửa thế?"
Tạ Vọng Sóc không muốn nhiều lời, hừ lạnh một tiếng:
“Hoắc Cẩn, ông bị bắt với tội làm hại an ninh quốc gia, mời theo chúng tôi trở về. Đương nhiên, người nhà của ông cũng phải đi cùng, hiệp trợ điều tra."
Những người tu luyện huyền học và người bình thường cầm súng ống ở phía sau hiển nhiên đều là quốc gia phái ra.
“Anh anh Tạ Vọng Sóc, anh có ý gì? Tôi đường đường nhà họ Hoắc, thế gia huyền học, tuy rằng suy tàn nhưng không cho phép anh ô miệt!”
Nghe tội danh làm hại an ninh quốc gia thì Hoắc Cẩn có chút ngoài mạnh trong yếu:
“Trong trận chiến ở Phượng Hoa Sơn, cha của tôi cùng nhóm tu sĩ huyền học Trung Quốc đối kháng với đám m Dương Sư bên Nhật, cực khổ vất vả lắm mới giữ gìn được tư liệu mật của nước mình”
“Ồ?” Không đợi Hoắc Cẩn nói xong, Tạ Vọng Sóc nhướng mày nói: “Nhưng sao có một phần tư liệu trong tay tôi nói là năm xưa cha của ông thông đồng với địch bán nước, tàn hại tu sĩ huyền học nước mình?”
Sao sao Tạ Vọng Sóc biết?
Chân Hoắc Cẩn mềm nhũn, mặt không còn chút máu. Mấy người nhà họ Hoắc hiển nhiên cũng xem hiểu sắc mặt của Hoắc Cẩn, đều hoảng hốt lo sợ.
Hôm đó cha của Hoắc Cẩn lén hợp tác với m Dương Sư của Nhật, hố chết đa số tu sĩ huyền học trên Phượng Hoa Sươn rồi giả vờ ra sức đấu tranh mang về tư liệu tuyệt mật, đổi lấy quốc gia ưu đãi cho nhà họ Hoắc.
Hơn nữa, vì không dẫn tới quốc gia hoài nghi, cha của Hoắc Cẩn thậm chí không nói chuyện này cho em trai tức là cha của Hoắc Vu biết, khiến ông ấy hy sinh trong trận chiến dịch.
Những năm gần đây, Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác vẫn luôn không từ bỏ điều tra quan hệ giữa nhà họ Hoắc và sự kiện con bị trộm.
Không ngờ chuyện trộm con chỉ tra được ít ỏi, nhưng trong một lần nhiệm vụ với nước ngoài, Tạ Giác ngẫu nhiên bắt được một người Nhật, người này là con cháu của người tham dự Phượng Hoa Sơn năm xưa.
Vì cứu người về, người tham dự năm xưa đưa ra giao dịch là sẽ đưa chứng cứ cho Tạ Giác, còn anh ấy phải thả cháu trai của người đó ra.
Hai năm nay Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác luôn nhẫn nhịn là vì muốn biết tung tích của em gái từ nhà họ Hoắc, sợ lỡ vạch trần thì nhà họ Hoắc sẽ chó cùng rứt giậu.
Xong rồi.
Hoàn toàn tiêu đời.
Hoắc Cẩn ngẩn ngơ nhìn mặt ngọc trên tay, cực khổ vất vả tìm được thứ này, nào ngờ vừa lấy vào tay thì nhà họ Hoắc bọn họ sắp tiêu đời.
Tội danh thông đồng với địch bán nước đủ cho cả gia đình bọn họ chết mười lần.
Mặt ngọc này đã không còn hấp dẫn Hoắc Cẩn, kho báu to lớn quý giá cỡ nào cũng không thể cứu mạng ông ta!
Tạ Giác tiến lên bắt lấy bàn tay cầm mặt ngọc của Hoắc Cẩn:
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc mặt ngọc có bí mật gì mà ông khăng khăng muốn lấy nó? Còn nữa, năm xưa ông làm cách nào mang em gái của tôi đi? Hãy nói ra!”
Tạ Vọng Sóc cũng tiến lên hỏi:
“Đúng vậy, canh phòng của nhà họ Tạ năm đó nếu không có người hỗ trợ, chỉ dựa vào nhà họ Hoắc các người thì không thể nào đưa đứa bé đi! Nói cho tôi biết, năm đó là ai giúp các người?”
Thật ra qua nhiều năm, trong lòng Tạ Vọng Sóc có suy đoán, nhưng ông không dám tin.
Dường như nhìn ra Tạ Vọng Sóc rối rắm, Hoắc Cẩn chợt cười to bảo:
“Ha ha ha! Tạ Vọng Sóc ơi là Tạ Vọng Sóc, rốt cuộc là ai giúp tôi? Là ai hại vợ của ông chết sớm? Ông thông minh như vậy lẽ nào không biết?!”
Hoắc Cẩn lại cúi đầu nhìn mặt ngọc: