Chương 207: Vô Đề
Lúc Du Bán Sơn đi mang theo khuôn mặt cười khổ, đắc tội đại sư mà còn muốn nịnh nọt đúng là khó khăn.
Chuyện ở thủ đô đã giải quyết xong.
Đoàn người Lệ Hoan đã quay về thành phố S trước.
Cố Khanh ở cùng cha và anh thêm vài ngày thì nói chuyện mình tính về thành phố S.
Đại học sắp khai giảng, cô còn quay về đi học nữa.
“Không thể chuyển trường lên thủ đô sao? Cha khó khăn lắm mới tìm con về, giờ phải chia xa”
Tạ Vọng Sóc cau mày, khi thấy Cố Khanh quyết ý rời đi thì giả vờ tội nghiệp, ra vẻ cha già đau lòng.
Tạ Giác không ngăn cản, còn khuyên bảo:
“Tuy anh ở Bộ Đặc Dị nhưng dù gì cũng là nhân viên công vụ quốc gia, có thể giúp em chuyển đại học.”
Cố Khanh: " "
Cố Khanh cũng không muốn như thế, mặc dù cô rất vui tìm được cha và anh, nhưng bạn bè của cô đều ở thành phố S, còn mẹ Viên trong cô nhi viện nữa. Dù có cha và anh ở đây, nhưng thủ đô vẫn là thành phố xa lạ khiến cô sợ.
Cố Khanh dỗ ngọt mãi mới thuyết phục Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác thả cô về thành phố S đi học tiếp.
Nhưng cô cũng đồng ý một loạt điều kiện, thí dụ như mỗi ngày gọi điện một lần, tới kỳ nghỉ cố gắng về nhà.
Cố Khanh dở khóc dở cười, nhưng lòng ấm áp, cha và anh đều nhét một tấm thẻ ngân hàng cho cô, lại đi thương xá mua một đống đồ, cha con Tạ Giác mới lưu luyến đưa cô đến sân bay.
Về thẻ ngân hàng còn suýt chút dẫn phát mâu thuẫn gia đình.
Từ góc độ của Cố Khanh thì cô không cần thẻ atm của họ, dù sao cô đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, hiện tại cô không thiếu tiền. Nhưng Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác đều cho rằng Cố Khanh sống khổ cực nhiều năm, phải bù đắp lại tất cả cho cô.
Sau đó hai cha con chia nhau đưa cô thẻ atm, còn lườm người kia.
“Cha nuôi con gái của mình, con xen vào làm gì?”
Tạ Vọng Sóc có con gái càng phát hiện đứa con trai này không ra hồn, lạnh nhạt với người khác, còn giành con gái với ông!
Tạ Giác không dao động:
“Cha cho là của cha, con cho là của con.”
Cố Khanh tỏ vẻ:
“Nhưng bây giờ con không còn thiếu tiền!”
Tạ Giác suy nghĩ một hồi, thu về thẻ ngân hàng, lại lấy ra một tấm thẻ mới, anh ấy từng đưa cho Cố Khanh trong hội đấu giá, tấm thẻ cho cô thích mua gì tùy ý.
“Cầm thẻ này có thể lĩnh linh thạch, linh thạch có thể dùng để mua đồ, cũng có thể dùng để bày trận." Tạ Giác đưa thẻ qua: “Tùy tiện dùng."
Tạ Vọng Sóc nghiến răng, lại bị giành trước một bước!
Linh thạch trong thẻ của ông cũng không ít hơn con trai!
Tạ Vọng Sóc nhét thẻ của mình vào tay Cố Khanh:
“Anh con đưa thẻ cho con, lúc nào nó cần dùng sẽ bất tiện, xài thẻ của cha đi, lâu rồi cha không sử dụng huyền thuật, giữ thẻ này cũng vô ích."
Tạ Vọng Sóc nói xong còn cố ý đẩy thẻ của Tạ Giác trở lại.
Cha con ngầm ‘tranh giành tình nhân’ khiến Cố Khanh nhìn mà buồn cười.
Cuối cùng cô lấy thẻ của Tạ Vọng Sóc, ngồi trên máy bay về thành phố S.
Sau khi về thành phố S, Cố Khanh quay về cô nhi viện một chuyến.
Mẹ Viên trong khoảng thời gian này luôn lo lắng cho Cố Khanh, người từng đến hỏi về cô rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?
Những nghi vấn này luôn làm mẹ Viên băn khoăn.
Hiện tại, Cố Khanh trở về khiến bà thở phào một hơi: “Khanh Khanh, dạo này con khỏe không? Có người kỳ lạ nào đến tìm con không?”
Cố Khanh hiểu nỗi lo của mẹ Viên, cô không nói chuyện nhà họ Hoắc, dù sao gia đình đó đã tiêu đời, giờ đề cập chỉ làm mẹ Viên lo lắng. Cố Khanh chỉ nói lần này đi thủ đô tìm được cha và anh ruột.
Mẹ Viên quả nhiên hiểu lầm:
“Nói vậy là người kia rất có thể là cha ruột của con cử đến tìm con? Vậy lúc ấy mẹ không nói ngược lại làm cản trở bọn họ tìm được con.”
Cố Khanh lắc đầu, không giải thích nhiều:
“Có thể tìm được cha và anh là con đã rất vui vẻ."
Lần này về cô nhi viện vẫn là bao lớn bao nhỏ, Cố Khanh chơi với bọn nhỏ mấy ngày, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Thật ra Cố Khanh có đôi mắt đặc biệt, đi vào huyền học là kỳ ngộ, nhưng thông qua quỷ hồn hiểu rõ một số chuyện cũng mang đến năng lực mặt trái ảnh hưởng tâm trạng của cô.