Chương 206: Vô Đề
Người đàn ông mỉm cười, không kiềm được lại ho khan hai tiếng:
“Cha mẹ, con không sao, chỉ bị trúng gió thôi.”
Cha mẹ mím môi, không nói chuyện.
Gia đình bọn họ biết sức khỏe của người đàn ông này yếu, hay bị bệnh, không có kỹ thuật chữa bệnh nào có thể chữa khỏi, cách duy nhất là điều dưỡng.
Mẹ đi kêu bác sĩ, cha gọt táo, người đàn ông thì nhớ lại cảm giác trong mơ vừa rồi, khoảnh khắc đó người này cảm thấy thứ luôn đè lên người mình trở nên nhẹ hơn nhiều, nhưng chốc lát sau mọi thứ trở lại như cũ.
Chuyện nhà họ Du đoạn sau do Du Bán Sơn kể cho Cố Khanh lúc đến trả tiền mua bùa.
Du Tu Văn hoàn toàn tê liệt, tứ chi không thể nhúc nhích, méo miệng không nói chuyện được, toàn thân chỉ có con mắt là có thể di chuyển.
Làm Du Tu Văn tê liệt là âm sát khí của Phan Lệ Hoa, cho nên bệnh viện kiểm tra không có bất cứ kết quả.
Du Bán Sơn đưa Du Tu Văn đến một trại an dưỡng, thuê người chăm sóc. Người trong trại an dưỡng sẽ phụ trách ăn uống vệ sinh cho Du Tu Văn, mãi đến khi ông cụ qua đời.
Du Bán Sơn đã biết toàn bộ sự tình, biết xuất thân của mình, ông ta lựa chọn chôn chuyện này trong đáy lòng. Du Bán Sơn không thể đối mặt vụ này bị phanh phui thì người khác sẽ nhìn mình bằng ánh mắt thế nào.
Sau khi trải qua chuyện này Du Bán Sơn khó mà nhìn mặt Du Tu Văn. Tuy Du Tu Văn là cha ruột của ông ta, nhiều năm qua luôn yêu thương ông ta, nhưng hễ nhìn mặt của Du Tu Văn là Du Bán Sơn sẽ nghĩ đến ngày xưa ông cụ đối xử thế nào với mẹ ruột của ông ta.
Du Bán Sơn sẽ chuyển tiền cho trại an dưỡng đúng ngày, nhưng sẽ không đi thăm Du Tu Văn, bao gồm vợ và con trai của ông ta cũng sẽ không đến.
Du Bán Sơn cũng cử người đi mương người chết.
Dù sao thi cốt của mẹ ruột còn ở nơi đó, Du Bán Sơn muốn tìm về, ít nhất cho đối phương yên nghỉ dưới lòng đất.
Con trai của Du Bán Sơn là Du Thừa Nghiệp đã tỉnh lại ngay đêm đó, không còn bị nhức đầu, nhưng sau khi tỉnh lại thì ngồi thẫn thờ thật lâu, không nói chuyện.
Du Thừa Nghiệp sau khi tỉnh lại không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao trước đó còn đau đầu mà giờ đã hết. Anh ta thẫn thờ cả buổi, trong lòng đã hiểu biết tất cả.
Lúc trước bởi vì đau đầu nên Du Thừa Nghiệp bị tiêm thuốc an thần, ngủ mê man.
Nhưng trên thực tế, vào lúc ấy Du Thừa Nghiệp ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mọi chuyện phát sinh trong phòng bệnh ngay cả mẹ của anh ta cũng không biết, nhưng anh ta nghe rõ mồn một.
Thẻ gỗ khóa Phan Lệ Hoa lại bị vỡ lúc tai nạn xe cộ, Phan Lệ Hoa nhờ đó thoát khốn.
Sau khi thoát ra, Phan Lệ Hoa muốn tìm Du Tu Văn báo thù ngay. Nhưng qua nhiều năm, Du Tu Văn đã thành ông già, suốt ngày ru rú trong nhà không ra ngoài, còn thỉnh nhiều tượng Phật về nhà, thần giữ cửa bảo hộ, không biết có phải vì năm xưa suýt bị Phan Lệ Hoa hại chết làm ông ta trở nên nhát gan.
Phan Lệ Hoa bất đắc dĩ đành khống chế làm Du Thừa Nghiệp liên tục đau đầu, buộc Du Tu Văn đi ra.
Du Thừa Nghiệp ngẩn người một thời gian dài thì trở lại như bình thường, nhưng không hỏi câu nào về ông nội.
Cố Khanh không hứng thú với chuyện của nhà họ Du, nhưng Du Bán Sơn đã nhắc tới vừa lúc làm cô nhớ tới kim quang công đức trong phòng bệnh bên cạnh.
Cố Khanh dào dạt hứng thú hỏi:
“Ông có biết người trong phòng bệnh kế phòng của con trai ông là ai không?”
Du Bán Sơn nghe câu hỏi thì ngây ra, sau đó nhớ lại:
“Tôi không đặc biệt chú ý, nhưng có thể ở phòng VIP cơ bản đều là giàu hoặc có quyền.”
“A!” Du Bán Sơn vỗ tay một cái: “Đại sư, tôi nhớ ra rồi, người ra vào phòng bệnh hình như là vợ chồng Khương Diễn. Hai vợ chồng từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến hiện tại thành quyền quý mới nổi trong giới kinh doanh thủ đô, thật là không thể coi thường. Phỏng chừng người trong phòng bệnh là người thân của họ.”
Khương Diễn.
Cố Khanh mặc niệm, ghi nhớ cái tên này, cô gật đầu với Du Bán Sơn, ra hiệu ông ta đi được rồi.
Đã kể xong đoạn sau câu chuyện, cũng đưa tiền rồi, tự nhiên nên đi.