Chương 209: Vô Đề
Cố Khanh vui vẻ cười với Thẩm Thần, sau đó lục trong hành lý tìm ra quà chuyên môn mua cho ba người, tặng cho bọn họ.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Khanh đã quen hình thành đồng hồ sinh học, cô xuống giường, chuẩn bị rửa mặt súc miệng.
Ba tiếng chuông báo thức vang lên cùng lúc từ giường của ba người bạn cùng phòng, còn là ba loại tiếng chuông khác nhau hòa cùng.
Ngay sau đó, Hách Viện Viện ngồi dậy trước, dụi mắt, khó khăn bò lên. Thẩm Thần là người thức thứ hai, lặng lẽ nhưng động tác nhanh nhất. Trần Nhất Khả thì bởi vì tối hôm qua nửa đêm vọc điện thoại nên còn vùi mình trong chăn, mấy người Cố Khanh thay phiên kêu cô ấy mới gọi dậy được.
Bốn người cùng Cố Khanh đi sân thể dục mà cô thường dùng để tập thuật luyện thể cơ sở.
Cố Khanh rất thả lỏng, tìm một khối đất trống, ra hiệu nhóm người Hách Viện Viện làm theo mình, bắt đầu tập luyện. Suy xét đến nhóm người Hách Viện Viện là người mới học, Cố Khanh còn cố ý thả chậm tốc độ.
Ba người hôm qua còn vỗ ngực nói mình rất mềm dẻo thấy thế cũng nhanh chóng học theo.
Trên sân thể dục này trừ học sinh dậy sớm tập thể dục, gần đó có giáo viên về hưu, giáo sư ở trong ký túc xá giáo viên cũng thường hẹn nhau buổi sáng lại đây tập thể dục, hoạt động thông thường là đánh Thái Cực.
Học kỳ trước Cố Khanh ngày ngày sáng sớm đến đây rèn luyện, đã quen thuộc với những giáo viên này.
Người nhà của các giáo viên đều biết có một cô gái mỗi buổi sáng đến đây tập ‘yoga’, suốt một học kỳ không nghỉ ngày nào.
Sáng hôm nay bọn họ đến đây, nhìn khu vực Cố Khanh thường luyện tập.
Ôi chà, không chỉ mình Cố Khanh đến, còn thêm ba cô gái.
Cứ như vậy một lúc sau, Cố Khanh đã luyện tập đến động tác thứ mười.
Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả tập theo Cố Khanh, đến động tác thứ tám thì hơi lệch, kiên trì tới động tác thứ mười thì làm không nổi nữa, hai người dừng lại.
“Ui da, tôi chịu không nổi, không cong chân nổi đâu!” Hách Viện Viện xoa bóp đùi mình, cảm thấy chân sắp rút gân.
Trần Nhất Khả cũng mệt thở hồng hộc:
“Mỗi ngày Khanh Khanh đều tập như vậy sao? Tôi mới tập một chút đã toát mồ hôi rồi.”
Mức độ mềm dẻo của Thẩm Thần tốt hơn hai cô bạn, kiên trì một lúc đến động tác thứ mười lăm mới dừng lại.
Về thuật luyện thể cơ sở của Cố Khanh, mặc dù nhóm người Hách Viện Viện không thể đưa linh khí vào người giống như cô, nhưng nếu tập luyện quanh năm, thân thể cũng sẽ bởi vì tiếp xúc linh khí lâu dài trở nên càng thêm khỏe mạnh, xinh đẹp.
Ba người dừng lại, Cố Khanh thì vẫn chìm đắm trong tu luyện, nhưng như vậy thì ba người có vẻ rảnh rỗi.
Hách Viện Viện cười gian, cô ấy đã chuẩn bị từ lâu!
Cô ấy lục lọi trong túi xách đặt bên cạnh, cuối cùng lấy ra một túi thức ăn cho mèo loại cao cấp?
Hách Viện Viện chỉ hướng rừng tre gần sân thể dục:
"Chúng ta đi bên kia không? Nghe nói có nhiều mèo ở lại trong rừng tre này, chúng ta tiện thể vuốt mèo luôn!”
Trần Nhất Khả và Thẩm Thần mắt sáng rực, vui vẻ liên tục gật đầu. Bốn người trong phòng ngủ của Cố Khanh đều thích động vật nhỏ, đặc biệt là loại có nhiều lông.
Vừa vào rừng tre liền thấy hai con mèo mướp, chúng nó vừa kêu meo meo vừa đi dạo trong rừng.
Trong rừng đặt mấy cái máy inox, hiển nhiên là có người cố ý đặt ở đây cho mèo ăn.
Phát hiện ba người Hách Viện Viện, hai con mèo mướp ngây ra, sau đó chẳng chút sợ hãi, cất bước mèo ưu nhã đi tới, dụi vào chân ba người.
Hai con mèo ngồi trước mặt ba người, kêu meo meo.
Quàng thượng vạn tuế!
Ba người Hách Viện Viện bị dụ dỗ đổ thức ăn cho mèo vào khay đặt dưới đất.
Hai con mèo mướp hít hà, xác nhận trong khay là thức ăn, chúng nó không nhào lên ăn mà kêu hai tiếng hướng phía sau.
Sau đó từ bốn phương tám hướng có khoảng mười mấy bé mèo con chạy ra.
Thức ăn trong khay chắc chắn không đủ, Hách Viện Viện vừa đổ tiếp thức ăn đang cầm trên tay vừa lấy từ trong túi xách ra một bao thức ăn cho Thẩm Thần, để cô ấy cũng đổ thức ăn ra.
Chốc lát sau, tất cả con mèo không kêu nữa, vùi đầu ăn.
Ba người Hách Viện Viện dừng lại động tác, quan sát kỹ mười mấy con mèo ở trong rừng tre.