Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 210: Vô Đề

Chương 210: Vô Đề


Tuy rằng là mèo hoang, nhưng đàn mèo này rất đẹp, dù sống bụi đời thì da lông vẫn thẳng thớm sáng bóng.

Thật ra đa số mèo hoang ở đây từng là mèo nhà.

Văn bản của trường quy định rõ không được phép nuôi thú cưng, nhưng vẫn có nhiều người lén nuôi chó mèo trong phòng ngủ.

Luôn sẽ có một số người lúc nuôi thì cưng chiều, đến khi cảm thấy thú cưng phiền phức, họ sẽ không tìm chủ mới mà tùy tiện vứt bỏ.

Dần dà mấy con mèo tụ tập lại với nhau, ở lại trong rừng tre của trường.

Có nhiều người thích mèo nhưng không muốn nuôi sẽ bỏ chút thời gian vào rừng cho thức ăn.

Kinh nghiệm bị chủ nhân vứt bỏ không ảnh hưởng tâm trạng của đám mèo, chúng nó vẫn thân thiết với con người, ăn no sẽ lại gần dụi vào người nhóm Hách Viện Viện, sau đó tìm một góc có thể phơi nắng, nằm sấp xuống chuẩn bị ngủ.

Hách Viện Viện đột nhiên nhỏ giọng nói:

“Nhìn kìa! Con mèo kia đẹp quá!”

Trần Nhất Khả và Thẩm Thần nhìn theo hướng Hách Viện Viện chỉ, quả nhiên là một con mèo đẹp.

Đây là một con mèo Ba Tư thuần chủng, toàn thân lông trắng, đôi mắt màu xanh lam giống như đá mắt mèo cao cấp nhất, đặc biệt hấp dẫn người.

Tư thái của con mèo này đẹp nhất trong đàn mèo. Con mèo xinh đẹp sau khi ăn uống no đủ cố ý tìm một tảng đá bằng phẳng, nằm nghiêng ở nơi đó, trông không giống con mèo xinh đẹp mà càng như tiên nữ.

“Là nó đó, con mèo đó! Mèo Ba Tư thuần chủng, rất đẹp, nó nổi tiếng trên diễn đàn của trường lắm ấy! Bọn họ nói nó là con mèo xinh đẹp số một đại học S chúng ta. Mà lông của nó vẫn luôn trắng như thế sao? Làm cách nào giữ lông đẹp được hay vậy?” Hách Viện Viện hưng phấn cầm di động chụp hình con mèo xinh đẹp.

Hiển nhiên con mèo xinh đẹp cũng phát hiện ra ba loài người nhóm Hách Viện Viện xuất hiện trong địa bàn của mình, nó thản nhiên liếc qua bọn họ rồi lười biếng ngáp một cái, tiếp tục ngủ ngon lành.

Thẩm Thần hỏi:

“Bé mèo xinh đẹp như vậy sao có người nỡ bỏ nó chứ? Mà cũng không ai muốn nuôi nó sao?”

“Sao biết là không có? Trên diễn đàn nói vô số người muốn nuôi mấy bé mèo này.” Hách Viện Viện buông xuống di động, trợn trắng mắt: “Nhưng các bé mèo đều không muốn đi, cho dù tạm thời bị người dùng thức ăn dụ đi thì mấy hôm sau sẽ tự chạy về. Trong trường chúng ta chỉ có một, hai người thành công nhận nuôi mèo ở đây.”

“Đặc biệt là con mèo xinh đẹp nhất kia, bình thường cho nó đồ ăn thì nó ăn, nhưng muốn dụ nó đi theo mình thì còn lâu, chảnh mèo lắm.”

Trong lúc ba người Hách Viện Viện ở trong rừng tre hút mèo thì Cố Khanh hoàn thành bài tu luyện hôm nay.

Cô dừng lại, nhìn xung quanh mới phát hiện nhóm người Hách Viện Viện đã sớm ngừng, đang chơi trong rừng tre ở gần đó.

“Cô bé, một kỳ nghỉ đông không gặp, trông càng lúc càng xinh đẹp.”

Nói chuyện là giáo sư Tần, chải tóc ra sau đầu, khí chất nho nhã, là giáo sư nghiên cứu lịch sử cổ đại Trung Quốc.

“Đúng rồi, thảo nào nhìn thoáng qua suýt không nhận ra.”

Nói chuyện là một bà cụ có nụ cười hiền lành, đừng thấy bà cụ có vẻ hiền hòa dễ thân, năm xưa bà dạy kinh tế học có thể nói là khoa khó đậu nhất trường.

Cố Khanh cười híp mắt chào từng giáo sư, nói:

“Con đã sớm kêu mọi người tập chung với con mà không chịu, mọi người thấy không, con tập cái này hữu dụng hơn Thái Cực của mọi người.”

Bà cụ giáo sư Phùng vội xua tay với Cố Khanh:

“Ôi, cái đó không được đâu! Chúng tôi đã già rồi, nhìn những động tác của con đã thấy đau nhức khắp mình, để chúng tôi tập Thái Cực đi."

Bộ dạng vội vàng từ chối đó khiến người khác cười phá lên.

Giáo sư Phùng thẹn quá thành giận:

“Sao hả? Các người không đồng ý lời của tôi? Vậy các người đi tập đi.”

Nghe lời này mọi người lại cười, rối rít xua tay:

“Giáo sư nói đúng, đều đúng!”

Đang cười đùa chợt nghe tiếng động cơ máy ầm ầm từ xa truyền đến, chỉ nghe mười mấy giây đã khiến người có cảm giác bức bối.

Nhóm giáo sư Phùng ngừng cười, nhíu mày nói:

“Lại tới nữa!”

Cố Khanh mới về lại trường ngày hôm qua, chưa biết là tình huống gì, vội hỏi:

“Có chuyện gì vậy ạ? Chỗ nào cần trang hoàng sao?”

Giáo sư Tần nâng gọng kính:

“Là chuyện xảy ra ở hồ Gương, lãnh đạo của trường sau khi thảo luận đòi lấp hồ Gương, xây một tòa gác chuông."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất