Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 212: Vô Đề

Chương 212: Vô Đề


Mèo xám do dự một chút, cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của linh khí, vùi vào tay của Cố Khanh.

“Meo meo~” Muốn vuốt.

Cố Khanh vui vẻ, nhanh chóng vuốt lông mèo con chủ động đến gần.

Đầu ngón tay của Cố Khanh mang theo một chút linh khí, khi vuốt lông như vậy giống như đang xoa bóp, khiến mèo xám thoải mái kêu liên hồi.

Mắt thấy Cố Khanh rốt cuộc thành công sờ mèo con, còn ba người thừa dịp cho ăn mới được sờ vài cái, bây giờ không có ăn, bầy mèo ở đây giữ khoảng cách an toàn với họ.

“Trời ạ, thần kỳ quá!” Trần Nhất Khả cảm thán nhìn mèo con ngoan ngoãn trong tay Cố Khanh, siêu hâm mộ.

Cô ấy học theo Cố Khanh thử vươn tay hướng con mèo xinh đẹp nhất nằm trên tảng đá, không ngờ bị nó phát hiện, con mèo nhanh chóng chạy xa.

“Nhất Khả, cậu nhìn kìa!”

Trần Nhất Khả chưa kịp tiếc nuối đã bị Thẩm Thần kéo góc áo, cô ấy giương mắt nhìn hướng Cố Khanh.

“Khanh Khanh đã thắp sáng skill thu hút động vật sao?!”

Thì ra sau mèo xám, những con mèo khác không biết là do bị linh khí hấp dẫn, hay vì bị tiếng kêu của mèo xám làm sản sinh tò mò, lục tục đến gần chỗ Cố Khanh.

Việc này cũng là bình thường, dù sao linh khí luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với sinh vật.

Rốt cuộc, một con mèo sọc trước tiên không kiềm được vọt về phía Cố Khanh, dừng lại khi cách cô vài cm, nó ngồi xổm trước mặt cô:

“Meo~”

Cố Khanh bật cười, cô sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, vuốt mèo sọc vài cái chải lông cho nó, khiến mèo con thoải mái liên tục kêu.

Con mèo sọc này rất ngoan, thân thể lên xuống theo bàn tay vuốt ve, khiến Cố Khanh càng dễ sờ hơn. Sờ tới cái đuôi thì nó cố ý dùng đuôi dài quấn cổ tay Cố Khanh, không muốn tay cô rời đi.

Có con thứ nhất, thứ hai, mấy con mèo khác đang quan sát đều hiểu thú hai chân trước mắt chẳng những toát ra cảm giác khiến mèo siêu dễ chịu, còn giỏi vuốt mèo.

Vì thế mười mấy con cùng nhau hành động, chúng nó chen chúc đến gần Cố Khanh, kêu gọi muốn cho cô vuốt lông.

Mèo xám và mèo sọc còn muốn bá chiếm Cố Khanh, hai con mèo xù lông chuẩn bị đánh nhau một trận.

Một tiếng mèo kêu bỗng vang lên.

“Meo!”

Mười mấy con mèo vây quanh Cố Khanh đều khựng lại, sau đó tản ra hai bên như Moses rẽ nước biển, một con mèo Ba Tư trắng tinh từ phía sau đi tới.

Là con mèo xinh đẹp nhất.

Bầy mèo xung quanh giống như đang nghênh đón sếp của chúng, nhìn con mèo đẹp đi tới trước mặt Cố Khanh.

Tình huống gì đây?

Cố Khanh còn bình tĩnh, dù sao cô đã gặp nhiều trường hợp, còn suýt thấy Sơn Linh.

Nhưng nhóm người Hách Viện Viện đều cực kỳ kinh ngạc, mặt lộ vẻ kỳ dị, sao cảm giác Cố Khanh hơi giống gậy chơi với mèo? Sao những con mèo này đều lại gần Cố Khanh muốn vuốt ve? Rồi tư thế đón sếp trùm này là sao?

Sau ngạc nhiên là siêu ghen tỵ.

Hách Viện Viện thở dài một hơi:

“Ghen tỵ khiến tôi biến hình.”

Mắt Trần Nhất Khả nhìn vào hư vô:

“Ghen tỵ khiến tôi co nguyên sinh.”

(

) Là quá trình diễn ra trong tế bào thực vật, chất tế bào bị co rút lại và tách ra thành tế bào thông qua quá trình thẩm thấu.

Thẩm Thần vì giữ nguyên đội hình thế là thêm một câu:

“Ghen tỵ khiến tôi phân tích nhân tử.”

Chờ mèo xinh đẹp Ba Tư đến gần, ba người đều ngừng thở, im lặng.

Theo như Hách Viện Viện đã nói thì con mèo Ba Tư này đẹp nhất trong bầy mèo, nhưng cũng khó đến gần nhất, bình thường đều là người khác nịnh nọt cỡ nào cũng bị nó lơ đẹp.

Hôm nay nó chủ động đến gần Cố Khanh là lần đầu tiên.

Con mèo xinh đẹp cất bước chân mèo đẹp đẽ đi tới trước mặt Cố Khanh, ngồi xuống, nó hít mũi, dường như ngửi được mùi linh khí, lộ ra ánh mắt mờ mịt.

Cố Khanh thử vươn tay ra muốn sờ.

Con mèo xinh đẹp lùi lại hai bước, do dự một chút, lại tiến lên hai bước, không từ chối.

Cố Khanh thỏa mãn.

Quá dễ chịu, xúc cảm mềm mại từ bộ lông mềm dài này khiến người vuốt xong lại muốn vuốt nữa.

Muốn sờ quá!

Hách Viện Viện thèm nhỏ dãi nhan sắc của quàng thượng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất