Chương 211: Vô Đề
“Chuyện này được quyết định lúc nghỉ đông, không ngờ từ lúc ấy mỗi ngày từ sáng sớm đến chạng vạng liên tục có tiếng động cơ ầm ầm, công nhân viên chức già ở khu này như chúng tôi đều không chịu nổi.”
“Đúng rồi, như Tiểu Dương kế bên nhà chúng tôi đã không chịu nổi, tìm tạm một chỗ dọn ra ngoài.”
“Hơn nữa bọn họ xây dựng quá chậm, bây giờ khai giảng vẫn còn làm, như vậy chẳng phải là sẽ ảnh hưởng các học sinh học tập sao?”
Cố Khanh híp mắt lại, cô nhìn hướng hồ Gương, khí tràng ở nơi đó hơi không ổn.
“Khanh Khanh!”
Mấy người Hách Viện Viện ở gần đó phát hiện Cố Khanh đã luyện xong thì huơ mạnh cánh tay kêu cô đi qua.
Cố Khanh tạm thời buông xuống ý định điều tra hồ Gương, chào từ biệt nhóm giáo sư Phùng, đi hướng rừng tre.
Cố Khanh đi tới chỗ họ, ba người Hách Viện Viện chợt nhớ ra sáng sớm đến đây để làm cái gì thì cảm thấy hơi lúng túng.
Lúc trước họ còn vỗ ngực bảo đảm thân thể của mình rất dẻo, nào ngờ mới tập vài động tác đã không chịu nổi, còn chạy đi cho mèo ăn.
“Khanh Khanh, chúng tôi chỉ làm vài động tác, sẽ có ích chứ?”
Hách Viện Viện đã nhìn thấy Cố Khanh tập một lần, đã hiểu độ khó trong đó, khó hơn yoga nhiều.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Lúc tôi mới tập còn không bằng các cậu, còn hiệu quả thì trước khi đến các cậu đã chụp hình rồi mà, kiên trì qua một tuần chúng ta sẽ biết kết quả.”
Hách Viện Viện, Trần Nhất Khả, Thẩm Thần đều gật đầu.
Một tuần thì bọn họ còn ráng được. Vì trở nên càng xinh đẹp, bọn họ có thể kiên trì! Siết tay!
Cố Khanh nhìn ánh mắt kiên định của ba người bạn tốt, cười thầm trong bụng.
Khi Cố Khanh dẫn ba người cùng rèn luyện thì linh khí xung quanh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bọn họ. Phỏng chừng đợi một tuần sau thấy hiệu quả, không cần Cố Khanh nói, ba người cũng cố gắng tập tiếp.
Cố Khanh chú ý đến bầy mèo con chơi đùa ở trước mắt.
“Thì ra nơi này còn có mèo, tôi không đi dạo bên này nên không biết.” Cố Khanh ngồi xổm xuống, nhìn mấy chú mèo con ở xung quanh.
Hách Viện Viện đắc ý nói:
“Hôm qua tôi ở trên mạng phát hiện bài post nói trong rừng tre có mèo, còn chuyên môn mang theo thức ăn cho mèo đến!”
Hách Viện Viện nói xong cố ý lục tìm trong bao còn sót lại, lấy ra ít thức ăn cho mèo đưa hướng Cố Khanh.
“Này Khanh Khanh, còn lại một ít, cậu cũng cho chúng ăn thử?”
Trước đó đã nói bốn người trong phòng ngủ của Cố Khanh đều thích lông xù, đương nhiên cô sẽ không từ chối đề nghị này.
Nhận lấy thức ăn cho mèo mà Hách Viện Viện đưa qua, Cố Khanh chậm rãi đến gần một con mèo mướp cách cô gần nhất, cô còn kêu meo meo hấp dẫn sự chú ý của mèo con.
Tiếc rằng duyên động vật của Cố Khanh bình thường.
Mèo mướp vốn lười biếng nằm phơi nắng, phát hiện ra Cố Khanh tới gần, đầu tiên là tai dựng đứng lên, xoay người đứng dậy, cảnh giác nhìn cô.
Cảm giác mèo con chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
Cố Khanh: " "
Cố Khanh không chết tâm vươn tay đưa qua thức ăn cho mèo, muốn thử thêm lần nữa, nào ngờ mèo mướp lùi hai bước.
Quàng thường đã ăn no, thức ăn không còn sức quyến rũ.
“Phụt!”
Nhóm Hách Viện Viện không nhịn được bật cười.
Cố Khanh phồng má chu môi, đàn mèo này không nể tình gì hết!
Cố Khanh đảo tròng mắt nghĩ ra một biện pháp, nói:
“Tôi thử thêm lần nữa.”
Lần này không cần thức ăn cho mèo, Cố Khanh bỏ thức ăn trên tay vào khay, phủi tay, sau đó ngồi xổm xuống, mục tiêu của cô là mèo con trên lưng lông xám, bụng màu trắng. Mèo con đang hoạt bát bắt lấy lá tre ở dưới đất.
Cố Khanh vừa kêu meo meo gọi mèo con qua vừa tỏa ra một chút linh khí.
Bình thường Cố Khanh giữ linh khí ở đan điền, người tu luyện bình thường đều biết cách làm này.
Dùng linh khí để chơi với mèo, đây là lần đầu Cố Khanh làm điều này.
Quả nhiên.
Lần này có hiệu quả!
Chỉ thấy mèo xám đầu tiên là lộ vẻ mờ mịt, tiếp đó không tự chủ được tới gần Cố Khanh.
“Méo mèo meo~” Hơi thở thật thân thiết, rất thoải mái, nhưng nó không quen thú hai chân này.
Mèo xám đi đến trước mặt Cố Khanh, đáng yêu nghiêng đầu.
“Á! Cưng quá cưng quá, cuteo chết mất!” Mấy người Hách Viện Viện sợ dọa chạy mèo con nên nói giọng nhỏ xíu.
Cố Khanh vươn tay hướng mèo xám.